Xung quanh yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng lá cây bị gió thổi cũng có thể nghe thấy rõ ràng, tất cả mọi người tại đó, đặc biệt là người nhà họ Vân đều chấn động tới mức không khépđược mồm.
Một chiêu!
Đây vẫn là Vân Thư nổi danh xấu xí của nước Thiên Hoa đó sao?
Cao thủ xếp thứ tư trong các thiếu nữ của Thiên Hoa mà vào tay Vân Thư lại không đỡ nổi một chiêu! Vân Thư có bao giờ lợi hại đến vậy đâu?
Ánh mặt trời sáng rực rỡ trong viện, cây hoa anh đào xung quanh nở rộ đẹp mắt, lộ ra sức sống tràn trề. Nhưng sức sống tràn trề này cũng không thể nào che giấu được sát khí ngày càng mãnh liệt trong đình viện này.
“Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử.” Bên ngoài đình viện bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay, một người thanh niên ôn tồn lễ độ mặc áo bào màu vàng đi theo sau bà lão mặc trang phục truyền thống, tươi cười vỗ tay.
Đi theo phía sau bà lão mặc trang phục truyền thống còn có Vân đại tướng quân đã ngoài sáu mươi tuổi, ông nội của Vân Thư. Mái đầu Vân đại tướng quân dù đã nhuốm màu hoa râm, nhưng không hề có dáng vẻ già nua mà vẫncường tráng hệt như thanh niên trai tráng.
“Tham kiến Thái Phi nương nương, Thái Tử điện hạ!” Những người đó vừa bước vào đình viện, mọi người đều quỳ rạp xuống đất, chỉ có hai người còn đang bất ngờ đứng giữa đình viện.
Một người là Vân Thư, nàng hờ hững nhìn hai người bước vào. Một người khác chính là Chu Ngọc đang bị Vân Thư dùng kiếm sắc uy hiếp nên không dám nhúc nhích.
Nhìn thấy người đến, Chu Ngọc bày ra vẻ mặt tủi thân và cầu cứu. Đáng tiếc, ánh mắt của Thái Phi nương nương không hề dừng trên người nàng ta, bà nhìn thẳng vào Vân Thư, vẻ mặt bình tĩnh cho mọi người bình thân.
“Thư nhi, bỏ kiếm của con xuống, đừng để Thái Phi nương nương và Thái Tử điện hạ chê cười.” Vân đại tướng quân trách móc nói, trong giọng nói của ông dù có trách cứ, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe ra sự che chở và vui thích trong đó.
Các thế hệ Vân phủ coi võ thuật là trên hết, võ thuật là tiêu chuẩn duy nhất để quyết định địa vị của một người.
Vân Thư mới mười sáu tuổi, mà đã một chiêu đánh bại được người xếp thứ tư trong các thiếu nữ của Thiên Hoa. Dù từ nhỏ Vân Thư không thể tập võ,xuất xứ của võ thuật này quả rất kỳ lạ, nhưng dẫu sao nàng vẫn là người nhà họ Vân.
Chỉ cần là người của nhà họ Vân ông thì tất cả đều không có vấn đề gì cả.
“Nếu con từ chối thì sao?” Vân Thư lạnh lùng mở miệng, thanh kiếm trong tay đã cứa lên cái cổ mịn màng của Chu Ngọc, từng giọt máu thấm ra ngoài, sát khí đằng đằng!
Chu Ngọc vốn không phải muốn tỉ thí với nàng, mục đích của ảta là giết chết nàng! Vậy thì tại sao nàng phải bỏ qua cho ả ta chứ?
Hiện trường lập tức yên ắng, ánh mắt của mọi người đều dồn hết về phía người mặc trang phục truyền thống, người phụ nữ có thân phận cao quý.
Nước Thiên Hoa này có ai không biết vị Thái Phi nương nương này chỉ có một người con trai là Dực Vương điện hạ, mà Dực Vương lại thường xuyên đi ra ngoài, nên chỉ có một cô con nuôi luôn đi theo bên cạnh bà.
Trên khuôn mặt của Vân đại tương quân có hơi gượng gạo, nhưng ông cũng nhìn về phía Thái Phi nương nương với nét mặt kiên định và che chở. Nếu Thái Phi muốn trách phạt Vân Thư thì chắc chắn ông sẽ là người đầu tiên ra mặt để bảo vệ nàng!
“Mẫu phi! Cứu con với!” Toàn thân Chu Ngọc đã run rẩy tới mức về phía Thái Phi cầu xin, chân ảta không ngừng run lẩy bẩy, không còn chút vẻ kiêu ngạo như lúc trước nữa.
Cả một đình viện rộng lớn như vậy mà lặng ngắt như tờ!
Vân Thư nghiêng đầu, chiếc lưỡi xinh xắn liếm môi dưới, gương mặt sáng lên vẻ thèm máu. Nàng thật sự có ý muốn giết chết Chu Ngọc!
Trầm mặc một lúc lâu, Thái Phi mới chậm rãi gật đầu nói: “Trong lúc đấu võ không bàn đến chuyện sống chết, tất cả đều do con làm chủ.”
Giải quyết dứt khoát!
“Mẫu phi!” Mặt mày Chu Ngọc tái mét, thân thể vô thức lùi về phía sau nửa bước, đặt mông ngã uỵch xuống đất vô cùng chật vật.
Mọi người xung quanh thoáng cái cũng hít vào một hơi, phủ Dực Vương lại vì Vân Thư mà vứt bỏ viên ngọc quý trong tay.
Vân Thư nhàn nhạt nhìn Chu Ngọc vẫn đang không ngừng run rẩy ngồi dưới đất, kiếm quang lóe lên, mũi kiếm màu bạc hướng về phía nàng ta.
Toàn thân Chu Ngọc bắt đầu run rẩy, đó là nỗi sợ hãi bản năng nhất khi đối diện với cái chết!
“Đồ hèn nhát.” Đôi mắt phượng của Vân Thư híp lại, nàng lạnh lùng nói một tiếng. Sau đó nàng thu trường kiếm rồi quay lưng đi, người này đến tư cách để được nàng giết cũng không có.
Mọi người xung quanh thấy Vân Thư cuối cũng cũng không động thủ thì đều thở phảo một hơi, rồi bất giác vỗ tay.
Thái Phi lúc này cũng nở nụ cười, bà vẫy tay với Vân Thư nói: “Nào, đến đây gặp Thái Tử đi.”
Ánh mắt của mọi người chung quanh lại đồ dồn về đó, tất cả đều hiểu,bây giờ Thái Phi đã tỏ ý công nhận cô con dâu này rồi. Vậy thì từ nay về sau tất cả những người muốn tìm Vân Thư gây phiền phức đều phải cân nhắc thân phận Vương Phi của nàng.
“Hoàng thúc quả nhiên là có phúc!” Người thanh niên mặc long bào màu vàng nhạt mỉm cười quan sát Vân Thư, vẻ mặt tán thưởng.
Phong tục dân gian ở nước Thiên hoa cởi mở, chỉ cần có tài năng thì bất luận là nam hay nữ đều sẽ được thăng quan tiến chức như nhau. Theo lý thì Thái Tử gặp nàng còn phải gọi nàng một tiếng là Hoàng thẩm, chỉ là bây giờ nàng vẫn còn chưa tiến cung chúc tết Thái Hậu, do đó trong hoàng thất vẫn chưa công nhận thân phận của nàng mà thôi.
Lúc này Vân Thư mới thu sự ngạo mạn lại, nàng chậm rãi đi về phía Thái Phi và Thái Tử.
Sức mạnh của một người không bao giờ có thể so bì được với một đất nước, lấy sức của một người để đấu với một đất nước không phải là ngạo mạn, mà là ngu xuẩn.
Nhìn Vân Thư đang chậm rãi bước về phíaThái Phi và Thái Tử, người đàn ông mặc áo tím núp ở một chỗ kín đột nhiên ngồi không yên, thân thể y vô thức đi ra bên ngoài.
“Rất tốt, không khiến bản vương mất mặt.” Một giọng nói lười nhác nhưng mang vẻ cao quý và khí phách truyền ra, dưới ánh mặt trời, chiếc áo bào màu tím nhạt đó cũng có vẻ vô cùng chói mắt.
Xung quanh nghe thấy tiếng của người đàn ông áo tím thì đều bừng tỉnh đại ngộ.
Nếu nói nguyên nhân một Vân Thư chưa từng học võ và bị nhà họ Vân đối xử lạnh nhạt đột nhiên trở nên lợi hại là nhờ Dực Vương điện hạ, vậy thì tất cả những điều vô lý đều trở thành hợp lý rồi.
Đó chính là người đàn ông như một vị thần của nước Thiên Hoa mà!
Vừa rồi lúc mọi người xem trò hay đều không chú ý, bây giờ Tư Đồ Thánh Dực vừa xuất hiện, bọn họ lập tức nhớ lại ngay. Lúc đấu võ, thanh kiếm bạc mang tia sáng màu tím dưới ánh mặt trời không phải là thanh gươm thần khí được tiên hoàng ban thưởng mà Dực Vương điện hạ mang theo bên mình hay sao?
Trong chốc lát tất cả mọi người đều làm ra vẻ khôn ngoan gật đầu, hơn nữa còn khinh bỉ tin đồn bên ngoài nữa. Ai nói Dực Vương Phi chỉ có hữu danh vô thực chứ, Dực Vương xem ra rất để ý đến Vân Thư kia kìa!
“Tham kiến hoàng thúc!” Thái Tử nhìn người đàn ông áo tím đang từ từ đi đến, sắc mặt hắn khẽ biến, sau đó cung kính cúi người chào.
Nhìn người đàn ông áo tím lại là phu quântrên danh nghĩa của mình, Vân Thư cau mày lại, nhưng vẫn thưởng cho y một nụ cười, sau đó ném trả thanh kiếm bạc cho y.
“Cảm ơn.” Vân Thư thoải mái nói cảm ơn.
Tư Đồ Thánh Dực vung ống tay áo lên, thanh trường kiếm lập tức bay lại vào tay của Vân Thư, y nói: “Cứ để ở chỗ cô trước đi.” Dứt lời, y dẫn Thái Phi và Thái Tử đi ra ngoài điện.
Ánh mắt mọi người nhìn Vân Thư thoáng cái trở nên nhiệt tình, thân phận Dực Vương Phi này đúng là đối tượng mà tất cả mọi người muốn nịnh bợ!
“Chẳng hiểu ra sao cả.” Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Vân Thư nhìn thanh kiếm bạc trong tay nói ra mấy chữ này, sau đó nàng quay người đi vào phòng, thuận tiện cầm then cài chốt cửa.
Mấy ngày sau đó, Vân Thư cảm nhận được sự thay đổi long trời lở đất, vốn là cơm canh đạm bạc đã được đổi thành cao lương mỹ vị, từ chẳng được ai hỏi thăm biến thành người người cầm danh thiếp đến thăm viếng.
Trừ việc người hầu của viện có hơi ít, hoặc có thể nói dường như là không có ra thì mọi thứ đều tốt đến không thể tốt hơn được nữa.
Chỉ là nàng không thích.
Có lẽ Vân Thư thật sự sẽ cảm động đến rơi nước mắt, nhưng nàng không như vậy. Nàng đã trải qua những ngày tháng tiêu tiền như nước trong thời hiện đại phồn hoa lộng lẫy rồi, cũng chỉ có vậy mà thôi, nàng thật sự chẳng hiếm lạ gì những thứ này.