Tiểu Y Phi Nghịch Thiên

Chương 78: Giải độc (ba)




Nghe hắn nói vậy, Tiêu Nguyên Soái cười khổ.

Hiện nay đất nước yên ổn, dân chúng sống đời sung túc, nhưng bản thân võ tướng phải chịu cảnh ghẻ lạnh, thậm chí không cẩn thận một chút sẽ bị Hoàng đế cắt chức quan. Năm đó ông vượt mọi chông gai gian khổ, máu nhiễm sa trường, lập bao công lao hiển hách, vậy mà sau khi bảo vệ được quốc gia thì ngay cả con trai mình cũng không bảo vệ nổi.

"Ba!" Trong khung cảnh im lặng, giọng nói Ôn Như Ngọc đột ngột vang lên.

Tựa hồ Tiêu Nguyên Soái chợt tiều tụy, già nua đi rất nhiều. Biết rõ trong phòng đang ở thời khắc quan trọng nhất nhưng ông lại bất lực không thể làm gì khác.

Đây là báo đáp của quốc gia dành cho ông, đây là báo đáp của Hoàng đế ngự trị quốc gia này dành cho ông.

Ông tắm máu mình để bảo vệ từng tấc đất dưới chân các người đang đứng, nhưng các người lại đến cướp đoạt tính mạng con trai ông.

"Hai!"

Ôn Như Ngọc đắc ý, chậm rãi bước tới gần Tiêu Nguyên Soái, đọc từng chữ rõ ràng mạch lạc, ánh mắt hắn dán chặt lên khuôn mặt Tiêu Nguyên Soái.

truyện được up trên

"Một!" Hắn đứng sát ngay trước mặt Tiêu Nguyên Soái, nói nhỏ: "Ông còn muốn chống cự không?"

Tiêu Nguyên Soái buông mắt, đáy lòng tràn ngập đau thương. Ông nặng nề phất tay, ý bảo binh lính trong phủ lui ra, chỉ còn Ngự Lâm quân lưu lại.

Ông, cuối cùng chẳng cách nào chống cự. Ông không thể vứt bỏ tất cả già trẻ lớn bé trong phủ Nguyên Soái để đi đấu tranh với quyền uy hoàng gia.

Trên khuôn mặt Ôn Như Ngọc lộ ra nụ cười tráo phúng, hắn đẩy Tiêu Nguyên Soái ra để bước nhanh tới cửa phòng, nhưng dù hắn dùng chân đạp mạnh lên nhưng cánh cửa vẫn không chịu mở.

Vân Thư đang chữa trị bên trong trán đã lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt nàng hơi biến đổi.

Bàn tay Ôn Như Ngọc vừa cầm lấy chiếc khóa đồng, vừa quay qua ngoắc quản gia đang cầm chìa khóa: "Đến đây mở cửa ra."

Quản gia run rẩy nắm chìa khóa trong tay, lão qùy xuống, gọi với bóng lưng của Tiêu Nguyên Soái: "Lão gia!" Lão không dám mở! Thứ mở ra lần này đâu phải là một cánh cửa, mà là tính mạng của thiếu gia nhà lão!

Ôn Như Ngọc không tức giận chỉ thản nhiên xoay người, hai tay ôm ngực nhìn bóng lưng kia đầy châm biếm.

"Mở đi." Rất lâu sau Tiêu Nguyên Soái mới chậm rãi buông ra hai chữ, giọng nói thấm đẫm thê lương.

Bên trong cánh cửa, mồ hôi tuôn ra trên trán Vân Thư càng ngày càng nhiều. Nàng thậm chí mặc kệ không lau, liên tục duy trì tốc độ trong tay, không thể nào nhanh hơn được nữa. Với kế sách lúc này của nàng, chỉ có thể thể khống chế độc tố ngừng lây lan chứ không thể tiến hành giải độc nữa.

Tiếng động náo loạn ngoài cửa khiến nàng không thể chuyên tâm cứu trị! Nếu tới thời khắc quan trọng nhất mà bị cắt ngang thì không chỉ có Tiêu Bách nguy hiểm mà ngay cả nàng cũng có khả năng nhiễm phải Tuyết Vực Huyết Tán.

Thầy thuốc không tự cứu lấy mình, một khi để bản thân nhiễm phải độc tố, sợ chẳng còn ai trong trời đất này cứu được mạng nàng. Nàng không dám mạo hiểm.

Cánh cửa truyền đến tiếng khóa cắm vào ổ, đáy lòng Vân Thư thoáng nổi lên cảm giác bi thương, bàn tay thi châm khẽ run rẩy. Nàng chỉ cần mười lăm phút, chất độc này chỉ cần mười lăm phút là có thể loại bỏ hoàn toàn.

Nhưng đáng tiếc.... Ánh mắt Vân Thư đau xót. Cho dù mình chịu khổ cực trăm bề đi tới thành Y Dược lấy thuốc giải về cũng không thể cứu được hắn sao?

Cái mà nàng cứu bây giờ đâu chỉ là Tiêu Bách, mà còn là trái tim Tiêu Nguyên Soái. Từ đáy lòng nàng tôn kính những người anh hùng không tiếc rơi máu vì quê hương đất nước, nàng không muốn làm băng lạnh trái tim nhiệt huyết của ông.

Lần này nếu việc giải độc bị cắt ngang, Tuyết Vực Huyết Tán không chỉ có cơ hội khuếch tán mà còn có khả năng xảy ra biến dị. Nguy hiểm hơn là ngay cả không gian cũng không có khi lại độc tính của Tuyết Vực Huyết Tán sau khi biến dị, sao nàng có thể giải độc được đây?

Trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, Vân Thư chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như vậy.

Nàng không sợ đám quan binh này, mấy trăm người mà thôi, một mình nàng cũng có thể đối phó. Nhưng mà, quá trình giải độc lúc này không cho phép nàng phân tâm, nếu để độc tố phát tán, Tiêu Bách ắt phải chết không nghi ngờ gì.

Tiêu Bách chết rồi, sợ là Thái hậu sẽ lập tức mượn cớ để cưỡng chế định tội gì đó cho mình sau đó tống vào thiên lao, tiếp theo dùng chuyện này đả kích đến thế lực của Tư Đồ Thánh Dực.

Tiếng mở khóa vang lên cực kỳ rõ ràng, lòng nàng trầm xuống, cắn răng, liều mạng thôi!

Tốc độ trong tay nhanh chóng tăng lên, ánh mắt nàng từ từ khép lại, mở năng lực cảm ứng của không gian lên mức cao nhất.

Cho dù trong lúc tuyệt vọng này nàng cũng không thể buông bỏ dễ dàng! Mười lăm phút thì sao? Có lẽ nàng giảm được thời gian xuống còn mười phút. Tuy nhiên, thời gian mười phút trong lúc này cũng là một hy vọng xa vời.

Tiếng động ồn ào bên ngoài truyền vào tai, nàng lập tức dùng bình phong chắn lại, tập trung toàn bộ tinh thần lên ngân châm, tốc độ ngân châm chuyển động như bay trên tay, lấy thuốc giải, thi châm, rút châm.

Tiếng động ồn ào bên ngoài chợt biến mất nhưng Vân Thư không hề phát hiện ra. Giờ phút này, nàng chỉ chuyên tâm gia tăng tốc độc trong tay trong vô thức.

Ngoài cửa, một bóng áo khoác màu tím nhạt bình thản đứng thẳng trước cửa hướng về phía mặt trời, khuôn mặt lạnh lẽo như sương ngưng kết, khắp người tản ra khí thế nguy hiểm. Người đàn ông tựa như thần linh bỗng nhiên xuất hiện, Tiêu Nguyên Soái đứng gần y nhất chợt vui mừng đầy mặt, lập tức quỳ xuống.

"Thần, tham kiến Dực vương điện hạ!"

"Tham kiến Dực vương điện hạ!" Tiêu Nguyên Soái vừa dứt lời thì đám binh sĩ đang ủ dột bên ngoài lập tức khôi phục khí thế, đồng loạt quỳ xuống, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

Sắc mặt Ôn Như Ngọc trắng bệch, nơm nớp lo sợ quỳ xuống: "Vi thần tham kiến Dực vương điện hạ!"

"Vinh Thành tham kiến Dực hoàng thúc!" Vinh Thành cũng sợ hãi, vội bước nhanh tới, thay đổi hoàn toàn dáng vẻ kiêu căng lúc trước.

Dực vương đến rồi!

Trong phòng, Vân Thư mở bừng hai mắt, đáy lòng nàng thở phào, cánh tay cũng không còn run rẩy nữa. Không biết vì sao khi biết y đến đây nàng thấy thật yên tâm.

Gạt bỏ hết tất cả suy nghĩ không cần thiết, lúc này Vân Thư mới an tâm tiếp tục thi châm, động tác trên tay nàng thành thạo thoải mái, cử chỉ tao nhã vô cùng.

"Nói đi, các ngươi đang làm gì ở đây?" Người đàn ông khoác áo bào màu tím bình thản lên tiếng, vẻ mặt không đổi, dường như chỉ tùy ý hỏi một câu thôi. Nhưng mà, khí thế lẫn trong giọng điệu của y vẫn làm Ôn Như Ngọc không kiềm được mà hoảng sợ.

"Thưa Dực vương điện hạ, vi thần vâng lệnh Thái hậu nương nương tới bắt tội phạm bỏ trốn." Âm thanh Ôn Như Ngọc phát ra lập cập run rẩy, khó khăn lắm mới nói xong. Lúc này, sau lưng hắn đã ướt đẫm một mảng áo.

"Tội phạm bỏ trốn?" Tư Đồ Thánh Dực cảm thấy khá có hứng bèn hỏi, "Tội phạm bỏ trốn là người nào, sao lại ở trong phủ Nguyên Soái?"

Ôn Như Ngọc cười khổ, đây không phải là biết thừa còn hỏi sao?

"Dực Vương phi tự ý chạy khỏi ngục, vi thần chỉ là làm việc theo mệnh lệnh." Ôn Như Ngọc lau mồ hôi trên trán, cẩn thận mở miệng.

"Từ khi nào Dực Vương phi lại biến tành tội phạm bỏ trốn, sao bổn vương không biết?" Tư Đồ Thánh Dực liếc mắt nhìn Ôn Như Ngọc, chỉ là một ánh mắt nhẹ nhàng lại khiến hắn vô cùng hốt hoảng, "Vi thần chỉ làm việc theo mệnh lệnh thôi ạ."

"Làm việc theo mệnh lệnh?" Tư Đồ Thánh Dực cười lạnh, "Vậy được, bổn vương hỏi ngươi, vì sao Dực Vương phi phải vào ngục?"

"Chuyện này...." Ôn Như Ngọc ấp a ấp úng, nhìn như cầu cứu về phía Vinh Thành, kẻ đang im lặng đứng một bên chỉ mong người khác không biết đến sự tồn tại của mình. Nhận được ánh mắt của Ôn Như Ngọc, trong lòng Vinh Thành thầm mắng một tiếng, nụ cười trên mặt cứng ngắc.

Ôn Như Ngọc không biết, người vị Quận chúa không sợ trời không sợ đất này sợ nhất chính là người đàn ông đang đứng trước mặt đây.

Thấy thế, Tư Đồ Thánh Dực lại đầy hứng thú chuyển ánh mắt lên người Vinh Thành. Y tùy tiện lấy một cái ghế ngồi xuống ngăn trước cửa, đạm nhiên mở miệng: "Nào, Vinh Thành, ngươi nói xem."

��������