Tiểu Y Phi Nghịch Thiên

Chương 25: Thăng cấp




"Mẫu thân, chuyện này người không hiểu rồi. Người đã thấy không gian rồi đúng không, bên trong tự hình thành một thế giới nhưng chẳng qua chỉ là hình thái sơ cấp mà thôi. Người chỉ có thể khai phá một phần công năng cực nhỏ bên trong, ví dụ như nuôi trồng thực vật gì đó giờ người vẫn chưa làm được. Người xem trên người con chỉ có một vòng, đã nói rõ rằng không gian vừa mới ở cấp một, đợi đến khi nào người khiến không gian thăng lên cấp chín chính là hình thái cao cấp. Đợi đến lúc đó con sẽ không còn dáng vẻ như vậy nữa, chẳng qua chưa từng có ai thăng cấp không gian này lên cấp chín, cho nên con cũng không biết đến lúc đó sẽ như thế nào."

Con vật nhỏ kia nghiêng đầu, bi bô giải thích.

Lúc này Vân Thư mới chăm chú quan sát con vật nhỏ trước mắt, dáng vẻ rất giống một con sâu bự, trên thân hình màu lục nhạt có một vòng tròn màu vàng, trên đầu nó còn có một chiếc nơ bướm màu hồng phấn, thoạt nhìn cực kỳ dễ thương, cũng rất yếu ớt.

Vân Thư nhíu mày, nàng không thích những thứ yếu đuối.

"Mẫu thân! Người không thể ghét bỏ con yếu được!" Dường như nhìn ra tâm tư của Vân Thư, bé sâu lông nho nhỏ kia không vui, bĩu môi nói: "Tuy nhìn con hơi yếu, nhưng con chính là tinh linh không gian, toàn bộ những đồ vật có trong không gian con đều rõ như lòng bàn tay, sử dụng thoải mái!"

"Thật không?" Vân Thư nhướn mày, nhưng trong lòng không hề tin tưởng.

Hoặc nói một cách khác, không phải nàng không tin, chính là không thèm để ý.

Trên thế giới này, không có thứ gì có ích bằng năng lực của chính bản thân mình, ngoài cái đó ra, những thứ khác đều là dệt hoa trên gấm, có cũng được, không có chẳng sao.

Nàng không cho phép bản thân mình quá ỷ lại vào những thứ bên ngoài, nếu không, một khi mất đi, nàng sẽ trắng tay.

"Được rồi, nói nửa ngày, ngươi còn chưa cho ta biết vì sao không gian bỗng dưng lại thăng cấp?"

Bé sâu vô cùng ngạc nhiên, cảm thán mẫu thân nó lần này đúng là đánh bậy đánh bạ lại thăng cấp không gian!

Loại vận may này thật sự là... quá khó tưởng tượng rồi!

Con vật nhỏ vô cùng cảm khái, phải biết rằng điều kiện thăng cấp không gian cực kỳ hà khắc, ngoài việc cần có chất độc mạnh mẽ hiếm thấy ra, còn cần cách luyện hóa thích hợp, mà cô gái trước mắt lại không biết những thứ đó?

Quan trọng nhất là, cô gái trước mắt này, dưới tình huống dường như chẳng biết gì cả lại thăng cấp không gian thành công?

"Thiên tài!"

Bé sâu nhỏ âm thầm đánh giá mẫu thân mình ở trong lòng, sau đó cẩn thận giải thích con đường thăng cấp không gian.

Vốn dĩ không gian này dựa vào việc cắn nuốt kịch độc để chuyển hóa thành năng lượng, chất dinh dưỡng để cung cấp nuôi dưỡng không gian, mà lúc ấy Vân Thư đánh bậy đánh bạ cắn nuốt mười loại độc dược cất giấu trong bảo khố nước Thiên Hoa, độc tính quả thực rất mạnh, cũng là độc vật vô cùng hiếm thấy, mới thúc đẩy không gian thăng cấp lần đầu tiên.

Đương nhiên, mỗi một lần không gian thăng cấp đều hung hiểm vạn phần, chỉ cần không chú ý một chút, người có được không gian có thể sẽ hôn mê bất tỉnh. Lần này Vân Thư dựa vào nghị lực kinh người mới miễn cưỡng qua được cửa thứ nhất.

"Mẫu thân..."

Nhìn thấy sắc mặt Vân Thư thả lòng, dường như có dấu hiệu đang tán thưởng bản thân mình, con vật nhỏ lập tức vui vẻ, xum xoe với cô gái trước mắt.

Vừa nghe thấy giọng nói yếu ớt đó, Vân Thư lập tức nổi da gà toàn thân, vung tay áo lên, bóng dáng hư ảo kia đã bị thu hồi vào không gian.

"Về sau ngươi tên là Linh Nhi, đi theo ta có lẽ sẽ rất nguy hiểm, ngươi phải bảo vệ bản thân cho tốt."

Tuy giọng điệu có hơi lạnh nhạt, nhưng con vật nhỏ nghe ra ý quan tâm trong câu nói của Vân Thư, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi gằm lại lập tức khôi phục sức sống.

Vân Thư đẩy cửa đi ra ngoài, đúng lúc thấy bóng dáng quen thuộc nọ.

"Dực."

Nàng chậm rãi mở miệng, trong giọng nói còn mang theo chút mệt mỏi, nhưng vẫn có loại đau lòng khó nói lên lời.

Người đàn ông này ngày nào cũng đứng trước cửa phòng nàng, nàng biết chứ.

Người đàn ông bỗng nhiên xoay người, bước nhanh đến trước mặt thiếu nữ, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần, sau đó ôm nàng vào trong lòng.

"Sau này đừng làm ta sợ như vậy nữa!"

Không hỏi thẳng đã xảy ra chuyện gì, đây là sự tôn trọng mà Tư Dồ Thánh Dực dành cho nàng.

"Được."

Vân Thư đáp lời.

Lần này là nàng sơ sót, không kịp giải thích đã nhốt mình trong phòng, về sau sẽ không làm như vậy nữa.

"Chàng đi đâu vậy?" Vân Thư giãy khỏi cái ôm của Tư Dồ Thánh Dực, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thường phục màu xanh nhạt của người đàn ông, chân mày nàng hơi nhíu lại.

Trang phục thế này là vì để dễ dàng hành động, như vậy tuyệt đối không phải vì công việc, như vậy y muốn đi đâu?

"Ra ngoài, đi cùng nhé?" Khóe miệng Tư Dồ Thánh Dực hơi cong lên, một nụ cười yêu nghiệt nở rộ trên gương mặt y.

Nghiêng nước nghiêng thành.

"Được." Vân Thư đồng ý.

Tuy thăng cấp không gian khiến nàng tiêu hao hết tinh lực nhưng có sự tồn tại của Linh Nhi, nàng rõ ràng cảm nhận được tinh lực của mình nhanh chóng khôi phục, nếu Tư Dồ Thánh Dực đã mời, nàng sẽ đi cùng y một buổi vậy.

Vân Thư đang chuẩn bị ẩn thân, bỗng nhiên bị một hơi thở nam tính vây quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, dường như nàng không quá quen việc thân thiết như vậy với đàn ông.

"Nàng quá chậm." Giọng nói giàu từ tính của đàn ông bỗng nhiên vang lên ở bên tai.

Vân Thư dở khóc dở cười, lúc trước cùng người này lẻn vào hoàng cung, y còn khen tốc độ của nàng mà. Vân Thư quay đầu, đang chuẩn bị cãi lại, đuôi mắt chợt thoáng nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của người trước mắt.

Anh chàng này... dường như đang thẹn thùng?

Mắt phượng cong cong, tâm tình Vân Thư bỗng tốt hơn nhiều, cũng lười tranh cãi vấn đề thực lực của mình với y.

Ngay sau đó, nàng đã được người đàn ông ôm lấy, bay lên trời.

Cảnh vật biến ảo, gió gào thét thổi qua bên tai nhưng không hề đau đớn, Vân Thư ngẩng đầu, phát hiện ra không biết người này lấy áo choàng từ đâu, bao kín lấy cơ thể mình.

Trong lòng nàng bỗng thấy ấm áp, người đàn ông này thật là...

Cuối cùng cũng tới nơi.

Vân Thư đưa mắt nhìn lên, đây là một vách núi dựng đứng, đập vào mắt là núi non trùng điệp bốn phía, dường như nơi này là trung tâm của tất cả đồi núi.

Vân Thư hơi híp mắt, nhìn về phía Tư Dồ Thánh Dực.

"Nơi này khá xa kinh thành, tương đối ít người qua lại, nàng không hay ra ngoài, cho nên không biết." Tư Đồ Thánh Dực nhìn ra nghi hoặc trong mắt Vân Thư, y tự động giải thích.

Rồi sau đó, y bước nhanh đến bên cạnh vách núi, Vân Thư nhìn lại vách núi y đang đi tới, sâu không thấy đáy.

“Đinh.”

Giây tiếp theo, Vân Thư mẫn cảm ngửi được độc tố trong không khí, loãng đến mức thậm chí không nhận ra được, trong lòng nàng hoảng hốt.

Độc tố không thể nào từ trên bay xuống, vậy chỉ có thể từ phía dưới vách núi kia bay lên, nhưng vách núi này sâu không thấy đáy, thật sự độc tố phải nồng đậm đến mức nào mới có thể tạo thành hiệu quả như vậy!

"Lần trước ta đuổi theo gian tế tới đây, phía dưới vách núi này có chướng khí, cho nên để ả ta đào thoát, mười ngày gần đây liên tục nắng, ta nghĩ có lẽ sẽ có cách xuống dưới." Tư Đồ Thánh Dực híp mắt, thấp giọng nói.

Có thể nói y khá may mắn trong phương diện võ thuật, chỉ có phương diện dùng độc hoàn toàn yếu kém. Một khi gặp chướng khí, y chỉ có thể dùng nội lực chống cự, như vậy tiêu hao quá lớn, không để ý một chút là dễ dàng bị đối phương đánh lén.

"Chàng phải xuống dưới? Gian tế kia còn trốn trong vách núi đen?" Vân Thư quét mắt nhìn núi non xung quanh, trùng điệp mênh mông, nếu muốn ẩn vào vách núi để đi tới nơi khác không phải là chuyện không thể.