Tiểu Y Phi Nghịch Thiên

Chương 20: Chất độc hiếm thấy!




“Suy cho cùng, ta cũng là mẹ cả của Dực Vương, ta không có gì quý để cho con cả, hôm nay Nam Cương đã tiến cống loại điểm tâm ngon nhất của họ, ta ban thưởng cho Thư nhi nếm thử.”

Lúc dứt lời, Thái Hậu đã mỉm cười bước tới bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, bà ta nhìn Vân Thư với vẻ yêu thương. Sau lưng bà ta, một tỳ nữ đang bê một chiếc đĩa tinh xảo, trên mặt đĩa có một chiếc bánh đã được cắt làm bốn phần.

“Thư nhi, con nếm thử đi, đặc sản Nam Cương vừa tiến cống chưa ai được nếm đâu. Mẫu hậu, con thưởng hết cho Thư nhi, người đừng đố kỵ đấy nhé.” Thái Hậu vừa ngồi xuống bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, vừa trêu đùa bà.

“Sao ta có thể đố kỵ với con trẻ được chứ?” Thái Hoàng Thái Hậu lắc đầu, bà mỉm cười đáp lại, xem ra tâm trạng bà rất tốt.

Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Vân Thư.

“Đinh.”

Âm thanh trong trẻo vang lên.

Có độc!

Vân Thư giương mắt nhìn lại, bánh hoa quế rất phổ biến ở thế giới hiện đại, chỉ có điều bên trong được cho thêm một loại bột phấn lấy từ côn trùng.

Phấn của loại côn trùng này không có hại, từ trước đến nay Nam Cương vẫn nổi tiếng với côn trùng. Có loại phấn tương tự như kem dưỡng da, đồ trang điểm ở thế giới hiện đại, có thể làm cho da dẻ mịn màng, bóng khỏe.

Nhưng mà, nếu phấn của loại côn trùng này kết hợp với mùi gỗ trầm hương trong điện sẽ tạo ra một loại độc rất hiếm thấy. Độc sẽ không phát tác ngay nhưng người trúng độc sẽ càng ngày càng đần độn, cuối cùng đầu óc sẽ trở nên mơ hồ rồi chết. Nó giống hệt với thuốc độc thần kinh ở thế giới hiện đại.

Lòng dạ thật ác độc!

Nhưng Vân Thư là ai chứ? Nàng là ông tổ của nghề dùng độc, là nhà thực vật học xuất sắc nhất ở thế giới hiện đại, nàng đã đạt được rất nhiều thành tựu trên phương diện nghiên cứu chất độc. Độc tố ở thế giới hiện đại được tạo ra nhờ công nghệ tinh chế thực vật và cách phối hợp chúng với nhau, còn ở thế giới cổ đại, mỗi cành hoa, mỗi ngọn cỏ đều là độc.

Vân Thư bình tĩnh nhận lấy đĩa bánh từ tay Thái Hậu, nàng điềm nhiên nếm thử một miếng.

Nhờ chiếc tay áo rộng, Vân Thư dễ dàng cho viên thuốc giải vào miệng mà không bị bất cứ một ai phát hiện.

Thấy Vân Thư đã ăn bánh, nụ cười trên gương mặt Thái Hậu càng trở nên rạng rỡ, bà ta cầm lấy tay Vân Thư rồi hỏi hết chuyện này sang chuyện khác.

“Dực Vương tới.”

Tư Đồ Thánh Dực sải bước tiến vào, y mặc một bộ trang phục màu tím rất giản dị nhưng lại lộ ra vẻ quyền quý, gương mặt tuấn tú lạnh như băng, vẻ mặt này của y trước sau vẫn không thay đổi.

“Hoàng Tổ Mẫu, con có việc muốn tìm Vân Thư, vì vậy con qua đây đưa nàng ấy đi trước.” Tư Đồ Thánh Dực vô cùng tự nhiên, y không hề cảm thấy lời nói của bản thân có chút mờ ám nào.

“Trời ơi, Dực Vương quan tâm đến cô gái kia thế ư!”

“Đây có đúng là Dực Vương điện hạ lạnh lùng, không để ý đến bất cứ chuyện gì không?”

“Vân Thư có gì tài giỏi cơ chứ, ngoại hình cũng rất bình thường, không biết Dực Vương thích nàng ta vì điểm gì nữa!”

...

Xung quanh vang lên đầy tiếng oán trách, Vân Thư giả điếc làm ngơ, nàng bước nhanh đến bên cạnh Tư Đồ Thánh Dực.

Ai mà không biết Tư Đồ Thánh Dực là vị Vương Gia ghét tiếp xúc với phụ nữ nhất, nhưng y cũng là đối tượng khiến cho tất cả cô gái trong thiên hạ muốn lấy làm chồng nhất. Một Vân Thư bình thường như thế mà lại có thể lọt được vào mắt xanh của Dực Vương, điều này làm cho rất nhiều người ghen ghét đố kỵ.

Tư Đồ Thánh Dực nắm lấy tay Vân Thư, cảm nhận được rõ ràng lòng bàn tay nàng đang đổ mồ hôi lạnh, y kinh hãi trong lòng.

Y vội vàng chạy tới đây chính là vì sợ Thái Hậu sẽ làm khó Vân Thư, chẳng nhẽ y đã đến muộn rồi ư?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Tư Đồ Thánh Dực vẫn không để lộ ra ngoài mà duy trì vẻ mặt lạnh lùng, cương quyết như cũ.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, Tư Đồ Thánh Dực không chờ Thái Hoàng Thái Hậu trả lời nữa mà cứ thế quay người lại, kéo Vân Thư ra khỏi cung.

Cả thiên hạ này chỉ có mình Tư Đồ Thánh Dực dám làm như thế trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu thôi.

Vừa ra khỏi cung điện, hai mắt Vân Thư bỗng tối sầm lại, sau đó nàng ngã nhào xuống đất.

Thấy Vân Thư đột nhiên ngã xuống, Tư Đồ Thánh Dực rất hoảng loạn, y vội vàng bế Vân Thư chạy tới Thiên điện.

“Mạc Phàm đâu? Ra đây ngay cho ta!”

Vừa vào đến điện, giọng nói tức giận của Tư Đồ Thánh Dực đã vang lên.

“Vương Gia, Mạc thái y đang đến, xin người bình tĩnh một chút.” Tên tôi tớ bên cạnh lập tức trả lời với vẻ lo lắng không thôi.

Đây chính là Dực Vương điện hạ không bao giờ để lộ tâm trạng của mình kia mà? Sao bây giờ y lại trở nên đáng sợ thế này chứ?

“Trịnh Phong, ngươi đi tìm thái y cho ta!”

Tư Đồ Thánh Dực quát to về phía ngoài điện, Trịnh Phong lập tức luống cuống chạy ra ngoài, hắn phóng đi với khinh công nhuần nhuyễn của mình.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy điện hạ nổi giận đến mức này!

Trịnh Phong quyết định, sau này hắn thà có lỗi với Dực Vương chứ nhất định sẽ không làm mất lòng Dực Vương Phi!

Mạc Thái y như thể bị Trịnh Phong nhấc bổng tới, mái tóc vốn đang rất gọn gàng của hắn ta bỗng dưng rối bù lên, trông rất buồn cười.

Vừa nhìn thấy Tư Đồ Thánh Dực, Mạc Phàm vội vàng cung kính chuẩn bị hành lễ.

“Bái kiến...”

“Đừng dài dòng nữa, cứu người!” Tư Đồ Thánh Dực cắt lời Mạc Phàm, y sải bước kéo hắn ta đến bên giường, hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh, tự nhiên như lúc ở trong đại điện nữa.

Mạc Phàm lập tức bước lên bắt mạch, sau đó hắn ta đâm một cây kim bạc vào người Vân Thư. Cây kim nhanh chóng biến thành màu đen, sắc mặt của Mạc Phàm trở nên hoảng hốt.

“Vương Gia, Vương Phi trúng độc rồi. Nhưng thần, thần không thể phân biệt được nó là loại độc gì. Thần chỉ biết rằng, độc tính của loại độc này rất mạnh.”

“Ngươi không thể chữa được ư?” Con ngươi đỏ rực Tư Đồ Thánh Dực chợt lạnh đi, y quát lên.

Sát khí trên người y không hiện rõ ra nhưng từ từ tụ lại, không khí xung quanh ngày càng lắng xuống, tạo nên sự uy hiếp mạnh mẽ. Trong nháy mắt, trên trán Mạc Phàm rịn ra những giọt mồ hôi lạnh.

“Trong cơ thể Vương Phi có hai loại độc tố đang xen lẫn vào nhau, đây chính là lý do khiến cho Vương Phi rơi vào trạng thái hôn mê. Nhưng thần, thần không thể nào phân biệt được hai loại độc tố này. Vì, vì thế... Thần không thể giải độc được.”

Một người có y thuật cao như Mạc Phàm mà bây giờ cũng phải bó tay ư?

Những người kia thực sự thấy y dễ bắt nạt đến thế à?

Ngay sau đó, trong đôi mắt đỏ au của Tư Đồ Thánh Dực hiện lên sự phẫn nộ ngút trời, y nghiến răng: “Bà già xấu xa, ta sẽ đi đòi thuốc giải!” Nói xong, y lao ra khỏi điện.

Trịnh Phong đứng bên cạnh vô cùng hoảng sợ, hắn vội vàng chạy theo ngăn Tư Đồ Thánh Dực lại. Dáng vẻ của Tư Đồ Thánh Dực bây giờ không giống đi đòi thuốc giải mà giống đi đòi mạng thì đúng hơn!

Hắn lo lắng thốt lên: “Vương gia, không được đâu! Thời cơ vẫn chưa chín muồi, bây giờ mà ra mặt chống lại Thái Hậu sẽ không có lợi cho kế hoạch của chúng ta!”

“Cút ra.”

Kế hoạch có quan trọng đến đâu đi chăng nữa thì lúc này, y cũng phải làm cho những người đã ức hiếp Vân Thư phải trả giá! Không ai có thể động vào người của y hết!

“Dực...”

Cả cung điện trở nên yên tĩnh!

Tư Đồ Thánh Dực đang vội vàng xông ra ngoài thì bỗng nhiên dừng lại. Sau đó, y nhanh chóng quay lại bên giường, vui mừng khôn xiết!

“Nàng sao rồi?” Nắm chặt lấy tay Vân Thư, Tư Đồ Thánh Dực lo lắng hỏi.

Hòn đá nặng trĩu trong trái tim Tư Đồ Thánh Dực rơi xuống, sau đó, y rạng rỡ vô cùng. Đây là lần đầu tiên y không khống chế được cảm xúc!

Có trời mới biết, lúc người con gái kiêu ngạo kia nằm yên trên giường, không biết sống chết ra sao, trong lòng y đã khó chịu biết nhường nào! Trái tim y như thể bị hàng ngàn, hàng vạn con kiến cắn xé vậy.

Y thực sự lo rằng, người con gái này sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa.

Lòng dạ của Thái Hậu ác độc như thế nào, y biết rất rõ. Nếu như cho y thêm một cơ hội nữa, y nhất định sẽ không để Vân Thư một mình đối mặt với bà ta.

Thật may mắn, thật may mắn,

“Dực, ta không yếu đuối đến thế đâu.” Vân Thư nằm trên giường, sắc mặt của nàng vẫn trắng bệch như cũ. Nàng cong môi cười rồi híp mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.