Tiểu Y Phi Nghịch Thiên

Chương 17: Lễ tiết




Vân Thư cảm thấy buồn cười, kéo tay Tư Đồ Thánh Dực, chuẩn bị rời đi cùng chàng.

“Đứng lại cho ta!” thấy cảnh trước mắt, Chu Ngọc tức giận nghiến răng nghiến lợi. Bước qua ngăn hai người bọn họ lại.

“Ta phụng mệnh mẫu phi đến đây kiểm tra vải trinh tiết của Vân cô nương.” Bộ dáng ung dung thản nhiên trừng mắt với Vân Thư, Chu Ngọc lại ngay lập tức trở về bộ dạng tiểu thư khuê các.

Khi đứng trước mặt Tư Đồ Thánh Dực, nàng ta luôn luôn là một cô gái có lễ nghi, có giáo dưỡng nhất!

Tư Đồ Thánh Dực nhăn mày, Chu Ngọc một tiếng Vân cô nương hai tiếng Vân cô nương mà không phải là Dực vương phi khiến y cảm thấy rất chướng tai.

Vân Thư chỉ mỉm cười khinh thường, nàng và Tư Đồ Thánh Dực vẫn chưa động phòng, hôm nay ả ta đột nhiên đến kiểm tra vải trinh tiết của nàng, thật nực cười!

Nàng không cảm thấy tức giận, ngược lại cảm thấy buồn cười, Vân Thư thờ ơ nói với nàng ta: “Nếu như ta không cho phép thì sao?”.

“Nếu Vân cô nương muốn từ đây về sau bị người trong kinh thành mắng chửi hay nhục mạ thì có thể không cho phép. Truyền thống của hoàng gia chính là vào ngày tân hôn thứ hai phải kiểm tra vải trinh tiết. Vân cô nương là trường hợp đặc biệt nhưng không có nghĩa là cô có thể không có phép tắc như vậy.”

Chu Ngọc tươi cười giải thích, nhưng lời nói lại mang theo uy hiếp một cách trăng trợn.

Nàng không thể nào tin, Dực Vương điện hạ thực sự thích nữ nhân này!

Vân Thư nghiêng đầu đánh giá Chu Ngọc, sau đó nàng thẹn thùng lắc lắc cánh tay Tư Đồ Thánh Dực: “Dực, chàng đang giữ vật đó đúng không?”.

Dực vương đang giữ nó sao? Ả Vân Thư này thật không biết xấu hổ!

Mặt Chu Ngọc đầy vẻ khinh thường, vừa định mở miệng cười nhạo thì không ngờ người luôn luôn trầm mặc như Tư Đồ Thánh Dực lại đột nhiên lên tiếng. Chàng vừa mở miệng thì cả không gian dường như đều mất đi màu sắc.

“Ừ, đi thôi.”

Giọng nói từ tính của Tư Đồ Thánh Dực chầm chậm cất lên, chàng đưa tay xoa mái tóc của Vân Thư, nắm tay nàng đi ra phía trước.

Chu Ngọc nhìn bóng lưng hai người phẫn nộ siết chặt nắm đấm, hung dữ hét lên: “Các người đứng lại cho ta!”

“Các con đến rồi sao.” Thái Phi hiền từ nắm lấy tay Vân Thư. Kể từ ngày thấy được những biểu hiện của Vân Thư ở đình viện, bà đã xác định mình rất vừa ý người con dâu này.

“Tham kiến mẫu phi, mời mẫu phi dùng trà.”

Vân Thư cùng Tư Đồ Thánh Dực thực hiện những lễ nghi nên làm trong ngày tân hôn thứ hai, trong lòng nàng cảm thấy thật ấm áp.

Cũng đại biểu cho việc hoàng thất đã thừa nhận địa vị của nàng.

Tuy nhiên điều làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc nhất là sự công nhận của Tư Đồ Thánh Dực. Tư Đồ Thánh Dực, chàng vạn lần không được phụ ta. Ta dùng cả một đời để đổi lấy hạnh phúc bên chàng, chàng đừng phụ ta, cái giá này chàng không thể nào đền trả nổi đâu!

Bên ngoài cánh cửa một giọng nói lanh lảnh của cô gái truyền vào: “Mẫu phi, theo lễ nghi của hoàng thất, trước khi kiểm tra vải trinh tiết, nàng ấy không thể dâng trà cho người được.”

Thái Phi hơi chau mày nhưng khi bà nhìn thấy người đang đến là Chu Ngọc, sự bất mãn trên mặt bà đã không còn nữa. Bà thích nhất là tính cách ngây thơ hoạt bát của đứa nhỏ này.

Chu Ngọc vừa vào cửa đã nhìn thấy Vân Thư tay cầm ly trà đứng trước mặt thái phi, nàng ta lập tức đổi bộ dạng chua ngoa lúc nãy, bước nhanh đến bên cạnh thái phi, ngây thơ vô tội lắc lắc cánh tay của bà, nụng nịu nói: “Con biết rồi, nhất định là mẫu phi thích muội muội nên mới cố ý bỏ qua lễ tiết này có phải không?”

Chu Ngọc vừa nói vừa giả vờ ngây thơ gật đầu đồng tình.

Muội muội?

Khóe miệng Vân Thư dâng nên nét cười mà như không cười. Luận bối phận, cho dù nàng nhỏ hơn Chu Ngọc ba bốn tuổi thì nàng ta vẫn phải gọi nàng một tiếng chị dâu?

“Càn quấy.” Thái phi nhăn mày răn dạy: “Theo bối phận, con phải gọi Vân Thư là chị dâu, gọi nàng là muội muội thì còn ra thể thống gì.”

Tuy giọng điệu thái phi rất nghiêm khắc nhưng ngữ khí lại đầy sự cưng chiều.

Có thể thấy thái phi rất xem trọng nữ nhi này.

“Mẫu phi, chỉ là do con thấy Vân Thư còn nhỏ nên mới thuận miệng gọi như vậy mà thôi.” Chu Ngọc vừa nhõng nhẽo vừa liếc mắt tìm cách đến đứng bên cạnh Tư Đồ Thánh Dực.

Dực ca ca vĩnh viễn chỉ có thể là của một mình ả.

“Mẫu phi, nếu như để hoàng thượng biết được người sẽ trách tội, hậu quả ắt sẽ rất nghiêm trọng. Hơn nữa hôm nay hình như còn phải vào cung tham gia gia yến, Vân cô nương ăn vận giản dị như vậy có vẻ không thích hợp cho lắm.”

Chu Ngọc nghiêng nghiêng đầu, ngây thơ nhìn thái phi, trong ánh mắt còn mang theo một chút lo lắng.

Một câu nói đã quy kết mọi chuyện cho thái phi, xem ra Vân Thư không thể không giao vải trinh tiết cho nàng ta.

Thái phi hơi nhăn mày, dường như muốn nói điều gì đó thì ở bên cạnh, tầm mắt Tư Đồ Tương Dực đột nhiên chú ý đến cánh tay mảnh khảnh đang dâng trà của Vân Thư, lòng chưa kịp nghĩ thì lời đã thốt ra.

“Mẫu phi, mời người dùng trà.”

Sự coi thường của Tư Đồ Thánh Dực ngay lập tức làm cho gương mặt ngây thơ giả tạo của Chu Ngọc trở nên xanh mét.

Thái phi chợt nhớ ra, bà quay sang nhìn Vân Thư, đứa con dâu này tuy rằng không phải dung mạo hơn người nhưng trong tròng mắt đen mực kia có một loại phong thái tài hoa rất khác biệt. Tuy rằng bị bà xem nhẹ từ nãy đến giờ nhưng nàng vẫn cung kính dâng trà trước mặt bà, thậm chí trên mặt cũng không có một chút mất kiên nhẫn hay chán ghét nào.

Tấm lòng này đáng để người ta phải nhìn với cặp mắt khác!

Đôi mày chau của Thái Phi dần dần giãn ra, xem ra đứa con dâu trên trời rơi xuống này có lẽ không phải là điềm xấu!

Bà nhận ly trà từ Vân Thư, khuôn mặt đầy hiền từ nói: “Xem ta này cứ mải mê nói chuyện mà quên mất Vân nhi đang dâng trà. Bỏ qua lễ nghi kia đi, thậm chí là những việc khác thì cũng là chuyện riêng của mỗi nhà, ta chỉ muốn nói một câu là con và Dực nhi phải sống thật tốt, sau này sinh cho ta một đứa cháu trai mập mạp là được.”

“Tạ mẫu phi.” Vân Thư cung kính hoàn thành lễ nghi, lùi bước đến bên cạnh Tư Đồ Thánh Dực, nhìn về phía hắn cười tươi.

Nàng không phải là kiểu cô gái yếu đuối, chỉ là dâng trà mà còn nhẫn nhịn không được. Nhớ năm đó để luyện tập được lực cơ tay, phải treo thùng nước mười cân trên tay trong mấy giờ đồng hồ nàng cũng không hề chớp mắt. Chỉ là nàng thật sự cảm động trước sự bảo vệ của Tư Đồ Thánh Dực.

Sắc mặt Tư Đồ Thánh Dực vẫn lạnh lùng nhưng khi nhìn thấy Vân Thư đi tới hắn đưa tay kéo ghế qua, nhỏ giọng với nàng: “Ngồi đi.”

Chu Ngọc mắt nhìn mà tức giận trong lòng. Đôi mắt khẽ chuyển động, nàng ta cầm lấy một ly trà trên bàn, chậm rãi bước đến trước mặt Vân Thư nói: “Vậy bây giờ muội cũng kính chị dâu một ly trà.”

“Tinh.”

Trong đầu chợt vang lên âm thanh kim khí va chạm.

Có độc!

Vân Thư nhíu mày nhìn Chu Ngọc, trên khuôn mặt tròn là đôi mắt sắc bén, trong đôi mắt ấy chứa đựng hận ý rõ ràng.

Đây chỉ là thuốc xổ thông thường nhưng liều lượng lại cao một cách đáng sợ. Phương thức hạ độc quá sơ đẳng. Nhưng lát nữa Vân Thư nàng phải vào cung, nếu như nàng uống ly trà này há chẳng phải bị đau bụng liên miên làm trò cười ở trong cung sao.

Ánh mắt Vân Thư lạnh lùng nhưng trên gương mặt không mảy may thể hiện điều gì, khóe miệng khẽ nhếch lên. Nhớ năm đó nàng khi nàng chơi với các loại độc dược thì bé gái trước mặt này không biết còn đang vọc bùn ở đâu đâu?

Dám giở trò trước mặt bậc thầy dùng độc, nàng ta vẫn chưa xứng đâu!

“Sao thế, chị dâu ghét bỏ muội ư?” Chu Ngọc nghiêng nghiêng đầu, gương mặt đầy vẻ ngây thơ đơn thuần.

Vân Thư cong cong khóe miệng, tươi cười nói: “Cảm ơn muội muội.”

Ngây thơ sao? Nàng cũng biết!