Người làm kinh doanh lâu năm ở Tây Vực đều biết, ở bên thành có một quán trọ Tụ Nguyên, thứ nổi tiếng nhất trong quán trọ này là rượu do chính tay chủ quán cất ủ, tên là Tam Bôi Tuý(Ba chén say). Mười lượng bạc một ly, mà mỗi vị khách chỉ có thể uống ba ly một lần. Nếu đã uống hết, cho dù chi bao nhiêu tiền bạc cũng không được uống tiếp, chỉ có thể đợi đến lần sau. Cho dù như thế, vẫn có vô số khách thích rượu nghe danh mà đến, sau khi uống qua liền cảm giác tất cả các loại rượu khác đều chẳng có mùi vị gì cả, không thể cho vào miệng được.
Rượu là rượu quý, chủ quầy cũng là người kỳ lạ, khách nhân đến uống rượu cách đây mười năm cảm giác y chỉ mới hai mươi tuổi đầu, hôm nay đến một lần nữa, vẫn thấy y mang bộ dáng tuổi trẻ đôi mươi, vẫn phong lưu tuấn tú phiêu dật như trước. Dần dà, có lời đồn đãi Tam Bôi Tuý có thể khiến con người trường sanh bất lão, làm ăn của quán trọ cũng dần dần thịnh vượng hơn. Cho ở nơi xa xôi, ngưỡng cửa của quán trọ Tụ Nguyên vẫn được người ập đến biết bao nhiêu lần.
Không ai nói được quán trọ này đã mở cửa đã bao lâu, cũng thực sự không thấy chủ quán lấy vợ sinh con. Y cũng không hay xuất hiện, khó được lúc để lộ mặt. Chẳng qua những người đã từng trò chuyện với y, đều bị khí chất tài hoa của y làm cho sợ hãi thán phục.
Rượu gặp tri kỷ ngàn ly vẫn thiếu, hôm nay chỉ có ba ly, nhưng cũng là đáng giá.
***
“Thật sự thần kỳ như thế?” Trong xe ngựa rộng rãi, một vị công tử trẻ tuổi bán tín bán nghi mà nhìn bạn tốt bên cạnh.
“Đó là tất nhiên, ngươi còn không tin ta hả?”
“Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.” Công tử lắc lắc quạt xếp, tựa hồ cũng không có để ý nhiều.
Vị thiếu gia này là con trai trưởng của Trang lão bản, chủ phường tơ lụa đệ nhất Giang Nam, họ Cố, tên Vân Sơ. Đây là lần đầu tiên hắn một mình đi xa nhà bàn chuyện làm ăn, công việc tiến hành thuận lợi, một đường về nhà cũng nhẹ nhõm rất nhiều. Bạn bè đồng hành đề cập đến Tam Bôi Tuý ở quán trọ Tụ Nguyên, Cố Vân Sơ cũng đã nghe qua cái này, chẳng qua chưa từng đến đó, cũng không có hứng thú. Hôm nay bạn tốt lại kể chuyện vô cùng kì diệu, ngược lại cũng muốn tiến vào toà thành phía trước kiến thức một phen.
Đội xe ngựa đi đến khách sạn, ai ngờ không có đủ gian phòng, người làm bảo bọn họ tìm một quán trọ khác. Nhưng trời đi đã tối, hơn nữa bên thành vắng vẻ, còn có thể tìm được nơi nào để qua đêm? Rơi vào đường cùng, người làm đành phải bảo bọn họ tạm thời ngủ ngoài trời ở hậu viện quán trọ, đợi sáng mai thu thập phòng tróng rồi hẵng tiến vào ở. Cố Vân Sơ sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, đâu chịu nổi sự tiếp đãi lạnh nhạt như vậy, lập tức đập bàn muốn tìm chủ quán ra lý luận. Chưa được vài câu đã bắt đầu ồn ào với người làm. Một lát sau, một tiếng quát lạnh vang lên trên lầu.
“Tiểu Lâu, người đến đều là khách, ngươi đừng vội vô lễ đắc tội khách nhân.”
Người làm sau khi nghe thấy liền cúi đầu đi nơi khác làm việc. Cố Vân Sơ cũng không thuận theo không buông tha muốn gọi hắn đến dạy dỗ vài câu. Chợt một nam tử đi xuống cầu thang, đại đường vốn dĩ huyên náo thoáng chốc yên tĩnh lại.
Rõ ràng người nọ chưa nói một câu, lại có thể trấn trụ tất cả mọi người ở đây. Hiển nhiên, không phải chỉ có vẻ ngoài hiếm có hời hợi là có thể làm được.
“Cố công tử phải không?” Giọng nói này trầm thấp êm tai, Cố Vân Sơ vẫn còn sợ run, người kia cũng đã đi đến trước mặt.
“Ngươi là chủ quán?” Cố Vân Sơ lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên không dám nhìn thẳng đôi mắt đen tuyền thâm thuý của y, như sợ liếc một cái sẽ bị hút hồn vào đó.
“Vâng.” Đối phương lại đến gần một bước, trên người mang theo mùi rượu thoang thoảng. “Tại hạ là Đào Tuý.”
Đào Tuý ( nghĩa là say mê)…
Cố Vân Sơ nhịn không được hít sâu một hơi, khẽ ngửi mùi rượu kia, phảng phất thật sự sẽ say…
“Mọi người đều đã đi đường mệt nhọc rồi, không ngại lẫn nhau thì thật là tốt. Nếu trong phòng vẫn còn chỗ trống, không bằng tạm thời ở chung một phòng, coi như kết giao thêm nhiều bạn bè cũng tốt.”
Đào Tuý nói như vậy, thật sự có rất nhiều khách nhân nơi đó nguyện ý hưởng ứng, đoàn xe Cố Phủ sau đó cũng có được nơi ở thoả đáng. Đến cuối cùng, chỉ còn lại Cố Vân Sơ vẫn còn đang bắt bẻ.
“Cố công tử vẫn chưa hài lòng với căn phòng nào sao? Như không chê, thì hãy ngủ với tại hạ một đêm, như thế nào?” Đào Tuý đề nghị.
“Vậy thì làm phiền Đào chủ quán rồi.” Cố Vân Sơ lần đầu tiên sửa tính ngang ngược càn rỡ, thu liễm tính tình thiếu gia mà theo Đào Tuý lên lầu. Đối mặt người như vậy, mặc dù có giận dữ, sợ là cũng bị dập tắt không còn chút mảy may nào.
***
Phòng ngủ của Đào Tuý ở một nơi khác so các phòng trọ, độc lập tại hành lang góc rẽ, cũng rất thanh tĩnh. Bài trí trong phòng cũng đơn giản như trong tưởng tượng của Cố Vân Sơ, có một mùi hương khác lạ. Trong trong phòng ngoại trừ cái bàn cùng giường, ở bên ngoài ngăn tủ đều vò rượu, khó trách trên người Đào Tuý có mùi rượu.
“Rất thơm phải không?” Đào Tuý mở một vò rượu, hương khí càng thêm nồng đậm.
“Chưa từng nghe qua hương rượu như thế, Tam Bôi Tuý quả thật danh bất hư truyền, khó trách hấp dẫn nhiều khách khứa như vậy.” Cố Vân Sơ cuối cùng tỉnh lại.
“Cố công tử khen nhầm.” Đào tuý khiêm tốn nói. “Thật ra nói cho cùng, vẫn là lòng người tham lam mà thôi.”
“Tham lam?”
Đào Tuý gật đầu. “Đúng vậy, vật không chiếm được luôn luôn tốt nhất. Nếu không phải ta chỉ bán ba ly, mà người có tiền lúc nào cũng có thể tuỳ tiện uống, vậy Tam Bôi Tuý cũng chẳng đáng giá gì. Đều là người làm ăn, tin tưởng Cố công tử cũng có thể hiểu được đạo lý trong đó.”
Cố Vân Sơ kinh ngạc. “Đào chủ quán lại nói với ta những lời này… không sợ ta nói ra, làm hỏng thanh danh của quán trọ Tụ Nguyên và Tam Bôi Tuý của ngươi sao?”
“Ha ha.” Đào Tuý cởi mở cười cười. “Ta có chút duyên phận với công tử, cũng nhìn ra ngươi không phải là người như vậy… Còn về phần thanh danh Tam Bôi Tuý đến tột cùng có thể bôi xấu được hay không, kính xin Cố công tử ngồi xuống uống một chén rồi hãy nói.”
“Mười lượng bạc một ly?” Cố Vân Sơ cười hỏi.
Đào Tuý lấy hai ly rượu ra, nhìn hắn nói. “Lúc này không thu tiền ngươi.”