Tiểu Xao Động

Chương 14




Editor: Shmily

- --------------------

Lúc Lê Trà Trà trở lại phòng, Cố Điềm đang nói chuyện video với cha mẹ.

Điện thoại được dựng ở trên bàn, bên trong là hai gương mặt hòa ái dễ dần, nhìn có chút lớn tuổi, bất quá đều rất hiền từ, nhìn vô cùng bình dị gần gũi. Thấy Lê Trà Trà, mẹ Cố liền cười tủm tỉm mở miệng: "Điềm Điềm, đây là bạn cùng phòng Trà Trà của con sao? Tiểu cô nương lớn lên thật xinh đẹp."

Cha Cố cũng mỉm cười theo.

Cố Điềm lập tức nghiêng người qua một bên, để camera thu lại rõ ràng gương mặt của Lê Trà Trà hơn, cô ấy xoay đầu nói: "Trà Trà, cậu về rồi, tớ đang nói chuyện video với cha mẹ, vừa nãy còn nhắc tới cậu xong đấy." Nói xong lại hướng về phía cha mẹ mình nói: "Con nói rồi mà, Trà Trà rất xinh đẹp, mấy minh tinh hai người nhìn thấy trên TV cũng chưa chắc xinh đẹp bằng cậu ấy đâu."

Mẹ Cố: "Trà Trà có rảnh thì tới nhà của dì chơi nhé, dì nấu cơm cho con ăn, tay nghề của dì không tồi, Điềm Điềm ăn từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng chê câu nào."

Lê Trà Trà nhìn điện thoại cô ấy, gật gật đầu nói: "Con chào chú, dì."

Mẹ Cố: "Chào con, chào con, ngày thường nhờ cháu chiếu cố Điềm Điềm một chút, nó bị chúng ta chiều quá, cái gì cũng không biết."

Cố Điềm: "Mẹ! Làm gì có chuyện cái gì con cũng không biết chứ!"

Mẹ Cố: "Được được được, là mẹ sai rồi, Trà Trà, hai tiểu cô nương các con ở chung một phòng, bình thường có thể giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn."

Cha Cố: "Tục ngữ có câu, "ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bạn bè", hai đứa ở cùng một phòng, hiện tại chính là chị em thân thiết."

Cố Điềm: "Ai nha! Cha! Mẹ! Hai người cứ nói mãi!" Nói xong, cô lại quay sang Lê Trà Trà nói: "Trà Trà, tớ nói chuyện với cha mẹ một lát, tý nữa nói với cậu sau nhé."

Lê Trà Trà đáp một tiếng, cô đêm bánh kem để trên bàn, đôi mắt hơi rũ.

Chỉ nghe thấy phía sau vang lên thanh âm quan tâm săn sóc của mẹ Cố.

"... Huấn luyện quân sự có vất vả không con? Mặt nhỏ đã phơi thành cái bộ dáng này, mẹ có một cái phương thuốc cổ truyền, dùng nửa tháng là da có thể trắng nõn trở lại. Có muốn mẹ nấu cho con một bát không."

"... Tiền đủ dùng chứ? Không đủ cứ nói với ba ba, ba ba sẽ chuyển cho con. Không đủ nhất định phải nói biết chưa, đừng có tự mình chống đỡ. Hiện tại việc quan trọng nhất của con chính là học tập thật tốt, đừng đi làm ở bên ngoài, làm bên ngoài không thể kiếm được bao nhiêu cả, còn vất vả nữa. Biết không hả? Không đủ tiền nhất định phải nói với cha mẹ, con là con gái duy nhất của cha mẹ, về sau tiền đều cho con hết, đừng tiếc tiền, muốn ăn cái gì thì mua cái đó, đừng cứ ăn đồ của canteen, đồ ăn trong trường con toàn đồ ăn nhanh, đối với thân thể không tốt, có điều kiện thì..."

"Đừng có nghe cha con nói thế, ông ấy chỉ ước có thể dọn đến gần đại học A, mỗi ngày nấu cơm cho con, ai da, nhìn con gái của mẹ kìa, sao lại gầy như vậy chứ, ăn nhiều một chút con nhé, con gái phải nhiều thêm thịt mới đẹp được."

..........

Lê Trà Trà không tiếng động nghe.

Cố Điềm gọi xong video đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Cô ấy vừa xoay người liền thấy lê Trà Trà đang thu dọn đồ vật, nhét một đôi giày cao gót vào trong túi. Cố Điềm hơi sửng sốt, hỏi: "Trà Trà, cậu làm gì thế? Một tiếng nữa là đến giờ gác cổng, cậu muốn ra ngoài sao?"

Lê Trà Trà đáp: "Ừm, nhà tớ có chút việc, tớ muốn ra ngoài một chuyến, đêm nay sẽ không về."

"Ồ, có quan trọng không?"

"Chút việc nhỏ thôi, sáng mai tớ sẽ về, lớp học vi phân và tích phân cậu giúp tớ để dành chỗ nhé." Hình như nghĩ đến cái gì, cô lại nói: "Cậu có muốn ăn bánh kem không, bánh kem tớ để ở trên bàn cậu cứ tự nhiên ăn đi, người khác đưa."

Cố Điềm vừa nghe, vội vàng nói: "Được rồi, cậu nhanh đi đi, có việc thì gọi điện thoại cho tớ."

Lê Trà Trà gật đầu.

......

Đàm Minh dưới sự gửi gắm của bạn học cùng khoa, đi đưa tư liệu lớp học cho nữ sinh trong khoa.

Một trạch nam như Đàm Minh, cơ bản là không hề dính dáng đến chuyện cùng bạn gái đứng dưới lầu ký túc xá nữ anh anh em em nói chuyện tình yêu. Học hơn hai năm đại học rồi mà cậu ta vẫn chưa từng được đặt chân vào ký túc xá, mỗi lần đi qua đều bước rất nhanh, chỉ sợ nhìn thấy cảnh tượng ngược cẩu độc thân gì.

Hôm nay vẫn là đi vào buổi tối!

Buổi tối!

Bốn bỏ năm lên!

Tương đương với một lần có cơ hội nói chuyện yêu đương!

Đàm Minh vui sướng rạo rực đứng ở dưới lầu chờ nữ sinh trong khoa xuống dưới, nơi này muỗi con nhiều, nhưng Đàm Minh cũng không ngại một chút nào, dưới bầu trời sao lấp ánh ánh trăng mong chờ họ xuống, đem tư liệu hoàn hảo trao tận tay nàng, đạt được một tiếng cảm ơn vừa ôn nhu vừa lễ phép.

Đàm Minh nghĩ đến thôi đã hưng phấn tới mức muốn thét chói tai, nhìn theo bóng dáng cô gái đi lên lầu, đứng thật lâu cũng không muốn rời đi, cảm nhận dư vị một hồi lâu, rốt cuộc bị muỗi cắn đến không chịu được mới lưu luyến xoay người.

Lúc quay người lại, Đàm Minh suýt chút nữa bị dọa sợ đến hồn bay phách lạc.

Nam ca đứng ở dưới bóng cây trước cửa ký túc xá nữ, đèn đường bên kia hỏng rồi, toàn bộ chỗ đó đều đen nhánh một mảnh, duy chỉ có ánh sáng đỏ tươi từ đầu thuốc lá le lỏi ở trên tay anh.

Đàm Minh lắp bắp: "Nam Nam Nam Nam Nam Nam ca?"

Tiếu Nam: "Hửm."

Đàm Minh tiếp tục lắp bắp: "Anh anh anh anh thấy hết rồi?"

Tiếu Nam: "Ừm."

Đàm Minh yếu ớt giải thích: "Em em em em em chỉ là ở đây phát phát phát ngốc một chút, tuyệt đối không có nghĩ đến chuyện gì kỳ quái cả. Em em em em chính là đi đưa tư liệu cho bạn học nữ trong khoa, không có bổ não chuyện linh tinh gì cả.... em em em em em..."

Nói đến chỗ này, Đàm Minh liền giật mình hỏi: "Không đúng, Nam ca, anh đứng ở dưới lầu ký túc xá nữ làm gì?"

Tiếu Nam: "Hút thuốc."

Đàm Minh: "Cái thao tác gì thế này?"

Tiếu Nam: "Hút thuốc."

Đàm Minh: "Không, Nam ca, sao anh lại hút thuốc ở dưới lầu ký túc xá nữ? Là muốn làm cho mấy đôi tình nhân tú ân tú ái ngộp chết sao?" Suy nghĩ của Đàm Minh thật đúng là khác người, lại nói: "Chẳng lẽ anh muốn dùng mùi thuốc lá ngộp chết con muỗi, làm cho các đôi tình nhân tú ân tú ái thoải mái dễ chịu hơn à? Nam ca, anh quả thực là quá tốt, em..."

Còn chưa nói xong, một lực đạo bỗng nhiên truyền đến.

Đàm Minh bị Tiếu Nam kéo đến một bên, đồng thời, anh đem tàn thuốc dập tắt.

Đàm Minh hốt hoảng: "Nam ca, anh..."

Tiếu Nam trầm giọng nói: "Đừng nói chuyện."

Bầu không khí nghiêm túc như vậy khiến cho Đàm Minh nháy mắt nhập vai, hắn bổ não ra rất nhiều câu chuyện, đồng thời đánh giá xung quanh mình. Nhưng mà dưới lầu ký túc xá nữ chỉ có một, hai đôi tình nhân đang anh anh em em, khó khăn chia lìa, đại khái là bởi vì giờ giới nghiêm sắp tới rồi, cho nên lúc này ở dưới lầu cũng không có bao nhiều người.

Cũng đúng lúc này, Đàm Minh nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi ra khỏi ký túc xá.

Chờ người đó tới gần, rốt cuộc Đàm Minh cũng nhận ra.

Là nữ thần!

Hắn dùng ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Nam ca.

Nhưng Nam ca vẫn có vẻ mặt nghiêm túc như cũ mà nhìn nữ thần, sắc trời quá tối, đèn đường lại hỏng, hắn căn bản không thấy rõ vẻ mặt của anh. Hắn kéo kéo Nam ca, Nam ca cũng không hé răng. Thẳng đến lúc Lê Trà Trà đi ngang qua bọn họ, đi ra xa một chút, Nam ca mới có động tác.

Anh rời khỏi bóng cây, không nhanh không chậm mà đuổi kịp.

Đàm Minh cảm thấy kích thích, tung ta tung tăng chạy theo Tiếu Nam, nói: "Nam ca, chúng ta làm gì vậy? Theo dõi Lê Trà Trà sao? Mà Trà Trà nữ thần sao lại cầm một cái túi lớn đi ra ngoài vào tối muộn như vậy chứ, đi đâu vậy?"

Tiếu Nam cau mày nói: "Nói ít thôi."

Đàm Minh nhìn qua, lập tức hiểu rõ, nhất thời không dám lên tiếng. Hắn quen biết Nam ca hai năm, biết được thời điểm Nam ca đang tự hỏi chính mình đều sẽ lộ ra biểu tình như vậy, ai mà quấy rầy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

..........

Ước chừng qua khoảng 15p.

Lê Trà Trà đi vào một khách sạn gần trường học.

Đàm Minh ngạc nhiên, nhịn không được nói: "Chẳng lẽ nữ thần có bạn trai sao? Bạn trai cô ấy cũng quá kém cỏi rồi, mang bạn gái tới một nơi kém cỏi như vậy, em là trạch nam mà còn biết bao nhiêu loại khách sạn tốt, loại khách sạn này không cần CMT cũng có thể thuê phòng được! Nữ thần của em sẽ bị phá hỏng sao? Nam ca, anh rốt cuộc đang làm gì?"

Tiếu Nam nhìn thời gian, lại nói: "Đã nói là nói ít thôi, chờ một lát, hoặc là chờ, hoặc là đi đi."

Rốt cuộc lòng hiếu kỳ của Đàm Minh cũng chiếm thế thượng phong, lại một lần nữa ngậm miệng.

Qua nửa tiếng, Tiếu Nam bỗng nhiên nói: "Đi."

Đàm Minh "A" một tiếng, hỏi: "Không phải chúng ta ở chỗ này chờ Lê Trà Trà sao? Hay là chờ xem bạn trai của Lê Trà Trà trông như thế nào? Hay là nói Nam ca, anh không muốn đợi nữa?"

Tiếu Nam không trả lời, ngăn một chiếc xe taxi, lôi Đàm Minh đi vào, nói với tài xế: "Đi theo chiếc xe taxi có biển số 2234 ở phía trước."

Đàm Minh chẳng hiểu gì, nhìn nhìn Tiếu Nam, anh vẫn là một bộ dáng thâm trầm tự hỏi như cũ.

Rốt cuộc, xe taxi cũng dừng lại.

Đàm Minh nhìn qua, là môt quán bar, không khỏi ngẩn ra, hỏi: "Đi quán bar?"

Tiếu Nam "Ừ" một tiếng.

.........

Anh mang theo Đàm Minh đi vào bên trong, chọn một cái ghế dài có vị trí khuất.

Đàm Minh ngày thường vô cùng trạch, hiếm khi tới những nơi như quán bar, lúc này ngồi ở trên ghế dài, nghe âm thanh nổ bập bùng bên tai, cùng với mùi rượu cồn, cả người hắn đều không được tự nhiên, trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, cả người co quắp lại, cuối cùng chỉ đành nhìn về phía lão đại nhà mình.

Tiếu Nam đang nhìn chằm chằm về một hướng trong sân nhảy.

Đàm Minh cũng nhìn theo, lúc này mới phát hiện trong sân nhảy quần ma loạn vũ, nhìn thấy một thân ảnh chói mắt lại nóng bỏng.

Hắn lại nhìn theo tầm mắt Tiếu Nam nhìn vài lần, rốt cuộc cũng xác định.

Nam ca là đang nhìn cái thân ảnh kia!

Đàm Minh lén lýt nhắn tin cho Trương Đông với Kỳ Hinh: [Tin hot, tin hot! Đến! Đến! Nam ca tới quán bar tán gái!]

Sau khi gửi đi xong, Đàm Minh cầm lấy di động, nghĩ lén lút chụp ảnh cô gái kia, Nam ca vẫn luôn không hé răng bỗng nhiên nói: "Bỏ di động xuống."

Đàm Minh: "A?"

Tiếu Nam nói: "Đừng chụp ảnh."

Đàm Minh hỏi: "Tại sao?"

Tiếu Nam liếc hắn một cái: "Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Đàm Minh run rẩy buông điện thoại xuống.

Lúc này, Tiếu Nam lại châm một điếu thuốc, nhìn vào trung tâm sân nhảy không chớp mắt. Đàm Minh lại xem vài lần, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, hỏi: "Nam ca, không phải chúng ta đi theo Lê Trà Trà sao? Sao tự nhiên lại tới quán bar rồi?"

Tiếu Nam khẽ nâng cằm.

"Đó chính là Lê Trà Trà."