Tiểu Vương Tử và Cá Mập

Chương 7




Khi Loren phát hiện vết máu trên mặt đất thì theo bản năng dừng bước chân.

Gã nheo mắt nhìn chăm chú vệt đỏ sậm đã khô trên sàn nhà. Viên quan phụ trách tiếp đãi gã còn tưởng rằng vết bẩn trên sàn cung điện khiến vị đại pháp sư nước láng giềng này tức giận, lo lắng lau lau mồ hôi, nói, “Thật muôn phần xin lỗi, đây là sơ suất của người hầu, làm bẩn mắt ngài rồi…”

Nhưng lời còn chưa nói hết, ông ta đã thấy vị đại pháp sư nước láng giềng kia gõ quyền trượng xuống đất, vết máu mỏng manh bay từ trên sàn nhà lên, biến thành một đám sương máu trong không khí.

Pháp sư tên Loren nheo mắt.

Thật là thú vị.

Trong một tòa cung điện nhân loại thế mà lại có máu của hung thú biển hiếm thấy, tuy chỉ là chút ít, cũng đã rời khỏi cơ thể chủ nhân lâu rồi, ấy thế mà vẫn ẩn chứa ma lực mạnh mẽ đến nhường này.

Có thể nói là hiếm có mà thần bí.

“Xin hãy đưa ta đi gặp Đại hoàng tử điện hạ,” đại pháp sư với mái tóc đen dài cười cười, “Ta phát hiện một thứ khá thú vị phải bẩm báo với ngài.”

Mà bên này Tiểu vương tử đang chải chuốt mái tóc dài bạch kim của Cá mập nhỏ trong phòng ngủ.

Cá mập nhỏ lười biếng nằm trên sô pha, xoã bộ tóc bạch kim dài như thác đổ, Tiểu vương tử giúp hắn tết thành hai bím tóc sau tai.

“Lúc nãy ngươi thật làm ta giật hết cả mình. Sao mà ta vừa ngủ được một giấc, ngươi đã cao lên nhiều thế.” Tiểu vương tử bẹp miệng, buồn bực nói.

Vừa rồi lúc mơ màng tỉnh dậy, thoáng thấy Cá mập nhỏ đứng ở trước cửa sổ, y suýt nữa hét ầm lên, đợi vài giây tỉnh táo lại mới nhận ra thanh niên trước mắt này là ai.

Rõ ràng chỉ qua một đêm thôi, vóc dáng Cá mập nhỏ đã cao thêm, khuôn mặt cũng anh tuấn hơn nhiều so với gương mặt thiếu niên phi giới tính trước kia, đường nét góc cạnh, đôi mắt tử la lan càng thêm thâm thúy.

Đắm mình trong nắng sớm, hắn đã dần rút đi vẻ ngây ngô thuộc về thiếu niên, bắt đầu chuyển biến sang dáng dấp thanh niên.

Mà tất cả những điều này cũng chỉ xảy ra trong một đêm thôi.

Tiểu vương tử tủi thân mà nghĩ, nếu ngay từ đầu Cá mập nhỏ đã lớn như thế này thì y cũng sẽ chẳng mắt tàn mà nhận nhầm hắn thành con gái đâu.

Thật ra Cá mập nhỏ khá là vừa lòng với dáng vẻ hiện giờ của bản thân. Sau khi chờ đợi một thời gian dài thật dài, cuối cùng hắn cũng sắp tiến vào kỳ trưởng thành.

Hắn đã chán ngấy bộ dạng mềm yếu vô lực của mình rồi.

“Sau này ta còn cao thêm, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.” Hắn nói.

Tiểu vương tử nghe vậy thì hoảng sợ, “Còn cao lên nữa hả??”

Cá mập nhỏ liếc y, gật gật đầu, “Cha ta khi có đuôi cá dài 2m5, biến thành nhân loại thì cũng được 1m9, ta chắc chắn cũng sẽ cao tầm tầm như vậy. Có gì kỳ lạ à?”

Bàn tay Tiểu vương tử đang nắm bím tóc dài của Cá mập nhỏ không khỏi cứng đờ.

Cô dâu của y thế mà có thể cao đến 1m9, mà y vẫn là thằng nhóc lùn chưa đầy 1m7, đây là hình ảnh khủng bố đến nhường nào chứ hảaaa! QAQ

“Không, không có gì.” Dưới sắc mặt bất thiện của Cá mập nhỏ, Tiểu vương tử nuốt lời nói đã đến cổ họng xuống.

Nghĩ mà xem, y còn có thể tiếp nhận cô dâu của mình là đàn ông, trông cao xíu thì cũng chẳng sao cả…

Tiểu vương tử nhanh chóng tết tóc cho Cá mập nhỏ.

Sau đó dưới ánh nắng ấm áp, y mặc vào bộ thường phục để ra ngoài cung, lại khoác cho Cá mập nhỏ một chiếc áo choàng màu lam cùng màu. Cái mũ to rộng che kín khuôn mặt Cá mập nhỏ.

Hai người bọn họ đứng cạnh nhau trước gương. Tiểu vương tử nhìn Cá mập nhỏ trong gương cao hơn mình tận một cái đầu, bỗng thấy đầu gối trúng vô số mũi tên.

Hôm nay là ngày bọn họ hẹn nhau rời cung.

Từ khi Cá mập nhỏ lên bờ thì chưa từng đi ra khỏi hoàng cung, Tiểu vương tử cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải dắt cô dâu tương lai đi làm quen với lãnh thổ vương quốc.

Thật ra Cá mập nhỏ thấy không ra ngoài thì cũng chẳng sao cả, nhưng nếu Tiểu vương tử muốn đi thì đành đi cùng y thôi.

Hắn ngẩng đầu quét mắt một vòng phòng, cầm đóa hoa đã ngắt cắm vào một cái bình, dặn dò Tiểu vương tử, “Hoa này dùng để ăn, ngươi đừng chỉ ngắm, nhớ phải ăn luôn.”

Tiểu vương tử thầm nghĩ, thực đơn của mỹ nhân ngư các ngươi thật đúng là kỳ cục, thịt không ăn lại đi ăn hoa.

Nhưng y vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Biết rồi”.

Vừa đi ra hoàng cung, Tiểu vương tử cứ như một chú chim nhỏ được thả bay về với núi rừng, dắt Cá mập nhỏ đi khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Nhìn y chẳng hề giống hoàng tử tôn quý một xíu nào cả, trái lại trông như tiểu thiếu gia lớn lên ở trong một con ngõ nhỏ bình dân, sinh ra đã quen thuộc mọi ngóc ngách của thành thị này. Thậm chí có rất nhiều chủ cửa hàng quen y, còn cố ý nhô đầu ra chào y.

Cá mập nhỏ không quen lộ mặt dưới ánh mắt nhiều người như vậy.

Hắn cau mày, dưới mũ áo choàng là khuôn mặt cao quý lạnh lùng, đôi mắt tử la lan bị che khuất trong bóng tối, nhìn trông cực kỳ âm u.

Nhưng hắn thấy nét cười trên gương mặt Tiểu vương tử, trong lòng lại đành thở dài.

“Zanka lại đến à, thằng bé bên cạnh cháu là ai thế, trông thật là đẹp trai quá nha.” Một bà chủ mặc váy đỏ cười tủm tỉm hỏi. Bà tiện tay làm hai hộp kem trong sạp, rưới lên trên một lớp siro, rắc thêm các loại hạt rồi dí vào tay Tiểu vương tử, “Cho cháu với bạn cháu, phải ăn nhiều vào, cháu gầy quá đi thôi.”

Tiểu vương tử cũng không hề chối từ, cười tủm tỉm chia cho Cá mập nhỏ một hộp.

“Đây là…” Tiểu vương tử mặt mày đỏ bừng, thanh âm hơi bé đi nhưng lại rất đỗi dịu dàng, “Là người cháu thích. Hôm nay chúng cháu ra ngoài chơi.”

Cá mập nhỏ vốn còn đang ghét bỏ nhìn kem, nghe vậy lại ma xui quỷ khiến mà xúc một thìa bỏ vào miệng.

Lạnh lẽo, thật ngọt.

Bên ngoài làm như không có việc gì, kỳ thật lỗ tai hắn đã sắp dựng thẳng lên, nghe ngóng xem Tiểu vương tử còn định nói gì nữa.

Bà chủ hơi ngạc nhiên, dù sao thì trong vương quốc này đàn ông yêu nhau vẫn là chuyện hiếm thấy, cho dù đương kim Tam hoàng tử điện hạ cũng cưới nam phi.

Bà nhìn thoáng qua Cá mập nhỏ, người thanh niên này mặc áo choàng màu lam gần như vây kín cả người, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được khuôn mặt tuấn tú bắt mắt.

Bà vỗ vỗ bả vai Tiểu vương tử, “Ánh mắt được lắm nha Zanka.”

Tiểu vương tử khẽ cười, kéo tay Cá mập nhỏ, “Bọn cháu đi trước, cảm ơn kem của bà ạ, lần sau cháu tới lấy đồ cháu đã đặt nha~”

“Không thành vấn đề.” Bà chủ vẫy vẫy tay.

Mãi cho đến khi hai người đều đã đi xa, Cá mập nhỏ mới hỏi Tiểu vương tử, “Sao bà ấy lại gọi ngươi Zanka, chẳng phải tên ngươi là Hermes à?”

“Đây là tên giả á,” Tiểu vương tử hơi ngượng ngùng, “Ta dù sao cũng là Vương tử, cũng không thể lấy tên thật chạy tới chạy lui ở bên ngoài được. Nhưng mà mấy ông bà chủ đều là người tốt nha.”

Cá mập nhỏ không tỏ thái độ.

Trong mắt hắn, ngoại trừ Tiểu vương tử, những con người khác đều như nhau cả.

“Đi thôi, tiếp theo đi xem cửa hàng của chú Wangda. Chú ấy biết làm những sản phẩm từ pha lê vô cùng đẹp mắt, cạnh đó là nhà của bác huấn luyện rắn. Ngươi có sợ rắn không? Lúc đầu ta cũng thấy hơi sợ, nhưng rắn nhà bác ấy siêu ngoan ngoãn siêu đáng yêu, ta chẳng còn sợ nữa…”

Tiểu vương tử vừa liến thoắng vừa kéo Cá mập nhỏ tiếp tục xuyên qua hẻm nhỏ.

Khóe miệng y dính một chút kem trắng, trên má hiện ra một chiếc lúm đồng tiền dễ thương.

Cá mập nhỏ chẳng có tí hứng thú nào đối với cái gì mà vật làm từ pha lê hay rắn múa.

Nhưng chỉ cần nắm tay Tiểu vương tử như này thì dường như đi nơi nào cũng đều thú vị.

Chớp mắt trời đã tối, Tiểu vương tử dẫn Cá mập nhỏ đi ăn tối ở một quán ăn nghe nói đã truyền thừa được ba trăm năm, sau đó hai người cùng nhau ngồi trong rạp hát.

“Hôm nay diễn vở Nàng tiên cá đó, lại còn là phiên bản mà ta thích nhất luôn,” Tiểu vương tử thấp giọng nói với Cá mập nhỏ, đôi mắt y sáng ngời lên dưới ánh đèn, ánh mắt nhìn Cá mập nhỏ rất chi là ấm áp, “Ngươi từng nghe câu chuyện này chưa?”

Cá mập nhỏ lắc đầu.

Từ khi nghe thấy mấy chữ nàng tiên cá, trái tim hắn dần chùng xuống.

Hắn không thích tất cả những câu chuyện có liên quan đến mỹ nhân ngư.

Đáng tiếc Tiểu vương tử không biết hắn nghĩ gì, còn nhỏ giọng giới thiệu cho hắn, “Có một vị hoàng tử gặp nạn được nàng tiên cá nhặt được, nhưng phù thuỷ quấy phá khiến bọn họ phải tách ra, hoàng tử quên mất Nàng tiên cá mà chàng từng yêu tha thiết. Câu chuyện này có hai kết cục, một là hoàng tử cưới người khác, Nàng tiên cá về với biển sâu. Còn có một cái kết khác là bọn họ trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng ở bên nhau. Câu chuyện chúng ta hôm nay xem là kết cục thứ hai.”

Khi Tiểu vương tử nói xong, ca kịch đã bắt đầu rồi. Vì để không ảnh hưởng những người khác, Tiểu vương tử lập tức ngậm miệng.

Nữ diễn viên sắm vai Nàng tiên cá vô cùng xinh đẹp, mái tóc vàng óng xoăn dài tựa sóng biển, làn da trắng mịn không tì vết, chiếc cằm nhỏ nhắn cùng làn môi đỏ mọng. Cô đẹp đến nỗi người ta chỉ nhìn lướt qua một cái thôi là đã si mê.

Tiểu vương tử bắt bẻ mà nghĩ, nữ diễn viên này tuy rất xinh đẹp, nhưng chẳng đẹp bằng một phần vạn tiểu nhân ngư của y đâu.

Tầm mắt y dừng trên người Cá mập nhỏ. Cá mập nhỏ không bỏ mũ xuống, nhưng vẫn mơ hồ để lộ khuôn cằm cùng mái tóc dài tựa ánh trăng, ấy mới là vẻ đẹp chân chính chỉ tồn tại trong truyện cổ tích.

Tiểu vương tử nhẹ nhàng nắm tay Cá mập nhỏ.

Y và tiểu nhân ngư của y sẽ mãi mãi không chia lìa. Y không phải chàng hoàng tử ngu ngốc trong truyện cổ tích, y sẽ không bao giờ quên đi người mình yêu nhất.

Cá mập nhỏ ánh mắt âm trầm mà nhìn ca kịch trên sân khấu.

Vở kịch đã diễn tới lúc nàng tiên cá và hoàng tử phải chia xa, phù thuỷ biển khiến hoàng tử quên mất người yêu của mình.

Nàng tiên cá yếu đuối kia chỉ có thể khóc thút thít dưới đáy biển. Khán giả không khỏi xúc động bởi nhan sắc và kỹ thuật diễn của nữ diễn viên, tất cả đều tỏ vẻ đồng cảm.

Chỉ có Cá mập nhỏ nhìn cảnh này với ánh mắt lạnh nhạt.

Hắn nghĩ, nếu chỉ là một mỹ nhân ngư vô dụng, sao cứ phải lên trên bờ làm gì, ngoan ngoãn sinh sống dưới biển chẳng phải tốt hơn sao.

Kẻ yếu đừng nên mơ ước thứ không thuộc về mình.

Hắn nắm chặt tay Tiểu vương tử.

Hắn sẽ không nhường Tiểu vương tử cho bất kỳ mỹ nhân ngư nào đâu. Hắn là con lai của cá mập và phù thuỷ biển, trời sinh am hiểu săn mồi giết chóc.

Tiểu vương tử là con mồi của hắn, những ai muốn cướp đoạt sinh vật của hắn đều chỉ có thể bị hắn cắn đứt yết hầu.

Bão tố trong mắt Cá mập nhỏ đang ngưng tụ. Hắn ghét bộ ca kịch này, ghét mỹ nhân ngư kia vô dụng nhưng lại giành được sự yêu thích của hoàng tử, hắn thậm chí muốn huỷ diệt toàn bộ nơi này.

Nhưng mà chính vào lúc này, hắn nghe thấy thanh âm mềm mại ôn hoà của Tiểu vương tử, y đang gọi tên hắn.

“Hall, đợi chúng ta trở về, ta giới thiệu ngươi cho người nhà của ta, được không? Bọn họ đều đã đồng ý ta cưới ngươi làm phi. Tuy rằng hoàng thất chưa bao giờ có tiền lệ cưới chủng tộc không phải loài người làm Vương phi, nhưng bọn họ đều rất vui khi ta tìm được tiểu nhân ngư mà ta yêu quý nhất.”

Sự thù địch trong mắt Cá mập nhỏ nháy mắt tan biến.

Hắn kinh ngạc quay đầu, thấy được khuôn mặt thấp thỏm ngượng ngùng của Tiểu vương tử.

“Ngươi bằng lòng chăng?” Tiểu vương tử rụt rè hỏi hắn, lo sợ bất an.

Ta bằng lòng chăng?

Cá mập nhỏ nghe thấy tiếng tim mình đập.

Trên sân khấu đã diễn đến đoạn Nàng tiên cá dẫn đội thị vệ của mình tới hoàng cung, xua đuổi phù thuỷ biển đang tu hú chiếm tổ, phá vỡ lời nguyền và đánh thức hoàng tử.

Hoàng tử sám hối cho sự hồ đồ của mình với Nàng tiên cá.

Cá mập nhỏ nghĩ, ta bằng lòng chăng?

Ta có bằng lòng làm một Vương phi của loài người mà từ bỏ đại dương thuộc về chính mình sao?

Hắn là bá chủ của biển cả, trời sinh phải ngồi lên vương vị.

Nhưng dưới ánh mắt của Tiểu vương tử, hắn gật đầu, đưa ra lựa chọn.

“Được.”

Vở ca kịch đã diễn tới hồi kết.

Hoàng tử và nàng tiên cá cử hành hôn lễ long trọng, mà phù thuỷ biển thì bị tống vào ngục tối, cả đời không thể thoát khỏi.

Giữa những tràng vỗ tay của khán giả, Cá mập nhỏ thò lại gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi Tiểu vương tử.