Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 93: Trúng độc




Vừa đi vào, hắn rống giận lên một tiếng: ''Cút ra ngoài.''

Nàng bị sợ thiếu chút nữa vứt bình thuốc trên mặt đất.

Nhìn hắn nằm trên giường đưa lưng về phía nàng, nàng cảm thấy lưng của hắn cũng khiến cho mình bị đóng băng.

''Vậy.....ta ra ngoài trước.'' Giọng nói run rẩy muốn rời đi.

Nàng sợ đợi lát nữa hắn bạo phát cầm thanh kiếm ở đầu giường xông tới đâm nàng một phát. Phải biết, xã hội này Vương gia giết người không cần ngồi tù, giết nàng như bóp chết một con kiến. Không đúng! Giết kiến còn dễ dàng hơn.

Nàng xoay người muốn rời đi, lại phát hiện cửa bị khóa mất rồi.

''Này! Muốn chết à! Sao lại khóa cửa hả?'' Nàng gấp đến độ dậm chân. Mấy cái người không có lương tâm lại giam nàng một chỗ với hắn, nàng - con cừu nhỏ này chết chắc.

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một hơi thở phì phò, nàng nơm nớp lo sợ quay đầu lại, chỉ thấy tấm màn bị rơi xuống, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng kêu lên nữa, lúc này tìm chết không phải là bọn thuộc hạ mà là con cừu nhỏ nàng đây.

Cầm bình thuốc và băng gạc, nàng không biết làm sao, vốn định xoay người bảo Liên Vân mở cửa cho mình thì lại phát hiện một đống máu.

Nhìn bàn tay hắn vẫn còn đang chảy máu, tuy có chút bực vì hắn cự tuyệt chuẩn bệnh, nàng không biết nên làm sao mới đúng. Hơn nữa, hắn tức cái gì? Tức Hô Diên Phong muốn đem nàng đi? Hay là tức nàng không cự tuyệt hắn ta?

Nhưng bất luận là khả năng nào, tất cả đều tạo thành áp lực cho nàng, bởi vì hắn càng tức thì chứng tỏ hắn càng quan tâm, nhưng nàng không thể cho hắn, chính nàng cũng không biết mình có thể sẽ đột nhiên biến mất khỏi nước này hay không, nàng không dám cho hắn nhiều hy vọng!

Trước vẫn cho là hắn cưới nàng vì muốn trả thù nàng đã không kín miệng, cưới vào rồi mới hanh hạ, nhưng không ngờ hắn động chân tình với nàng.

Nhưng là một Vương gia thì chân tình có thể kéo dài được bao lâu.

Nàng sợ mình hãm sâu rồi không thể tự kiềm chế mình được lại đả thương chính mình.

Cắn môi, đi tới bên giường.

Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, vốn không dám đến gần lại bất chấp tất cả vén tấm màn ra ngồi vào mép giường.

''Vương gia....'' Nàng nhẹ nhàng nói một tiếng, nhưng hắn không để ý tới, nàng buông vật trong tay xuống, kéo tay áo của hắn, ''Vương gia, tức giận thì tức giận nhưng cũng không thể bạc đãi bản thân chứ!''

Nàng không ngờ tính khí bướng bỉnh của hắn lại hạ thấp thành tính khí hỡn dỗi.

''Không nên tức giận có được không? Đắp thuốc lên, đừng xem thân thể mình cường tráng nhưng máu cũng có hạn, cũng không thể chờ người khác cho ngươi máu.'' Cúi đầu nghĩ, nàng nói cái gì vậy, chỗ này đâu có thiết bị truyền máu.

Không quản nhiều như vậy, nàng không thể nhìn máu của hắn chảy cạn được.

Nàng ghé đầu chuẩn bị kéo tay hắn, mà cảnh tược trước mắt khiến nàng hít phải một ngụm khí lạnh.

Tất cả máu đều ở trên chăn, trên tay mặc dù máu không chảy đầm đìa nhưng không ngừng rỉ ra bên ngoài, khăn buộc trên tay đã sớm đổi màu, nàng vội vàng kéo cánh tay hắn đến trước mặt, lỗ mũi nhất thời chua xót.

"Vương Gia. . . . . . Tay của ngươi. . . . . ." Lúc này nàng mới phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, kêu hắn mấy tiếng, hắn lại không có phản ứng.

Nàng lập tức đứng dậy cầm khăn lông thấm chút nước rồi vắt khô rồi trở lại bên giường, cởi khăn trên tay hắn ra, nàng liền bị dọa sợ, nhìn vết thương trên tay hắn khiến lòng nàng nhũn ra, tay nàng cơ hồ run run chùi chùi vết thương cho hắn, sau đó bôi thuốc cho hắn.

Sau khi băng bó xong, nàng lay hắn: ''Vương gia! Tỉnh, tỉnh!''

Tại sao lại bất tỉnh rồi?

Nàng lấy tay thăm dò trán của hắn một chút, phát hiện hắn sốt rồi. Mặc dù con người sẽ đổ bệnh, hắn coi như là Vương gia thân thể cường tráng cũng có lúc bị bệnh, nhưng cũng không cần vì bị kiếm đâm trúng tay mà phát sốt chứ.

''Vương gia!'' Nàng lêu một tiếng, nhìn sắc mặt của hắn, nàng hoảng hồn. Theo bản năng lại cầm tay hắn lên nhìn, máu đã không còn chảy, nhưng lại nhìn thấy một màu đen trên băng gạc.

Chẳng lẽ trên thân kiếm có độc.

Cái ý niệm này khiến nàng giật mình.

Nàng tháo băng gạc trên tay hắn ra, quả nhiên xung quanh miệng vết thương là màu đen.

''Thiệu Tần! Vương gia trúng độc.'' Nàng gấp đến mức hét to, nhưng người bên ngoài lại nghĩ nàng muốn đùa bỡn để mở cửa, nên cũng không để ý, Thiệu Tần lại còn nói: ''Lạc cô nương, cởi chuông phải do người buộc chuông, Vương gia làm phiền người rồi.''

Nàng đúng là bị làm cho tức chết, đến lúc nào rồi.

Nàng nghe nói nếu bị trúng độc, nếu đọc tính nặng tràn vào cốt tủy thì không có thuốc cứu, hắn chết là không thể nghi ngờ.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, lòng nàng căng thẳng. Cho dù muốn rời đi, hoặc là có một ngày rời đi, nàng cũng không muốn hắn chết, cho dù ở lại mà bị hắn dạy dỗ, thì nàng hy vọng hắn sống thật tốt.

Nghe nói một người bị trúng độc, phải có người hút máu độc ra ngoài thì mới có thể sống, nhưng người giúp hắn hút độc ra ngoài cũng phải cẩn thận, nếu không sẽ mất mạng. Một khắc kia không có nhiều, nàng nâng tay hắn lên bắt đầu hút máu.

Nàng không muốn hắn chết, cho tới bây giờ cũng không muốn.

Cũng không biết hút bao nhiêu lần, một bãi màu đen trên đất khiến người ta có chút kinh sợ, cuối cùng hút đến khi phun máu đỏ ra ngoài thì nàng mới thở dài nhẹ nhõm.

Nàng quay lại nhìn hắn, sắc mặt hắn hình như tốt hơn so với trước rồi, giơ tay muốn cảm nhận lại nhiệt độ, lại phát hiện như xuất hiện hai cái bóng ở người hắn, một lát trùng điệp một lát chia lìa. Nàng lắc đầu muốn nhìn rõ, nhưng cả người như vô lực, mới vươn tay ra đã ngất xỉu ngã vào trong ngực hắn.

Một lúc lâu sau, hắn mới khôi phục lại ý thức, nhìn thấy tấm màn, hắn dĩ nhiên biết mình lại bị hôn mê bất tỉnh, cũng không biết nguyên nhân là gì. Hít một hơi thật sâu, phát hiện hô hấp cũng khó khăn. Chuẩn bị đứng dậy thì phát hiện có một người nằm trên ngực.

''Mộng Nhi?'' Hàn có chút kinh ngạc kêu tên nàng lên một tiếng, lại phát hiện nàng không nhúc nhích. Cho tới bây giờ nàng không có chủ động dựa vào hắn như vậy, cho nên hắn cảm thấy có chút khác thường.

Đưa tay nâng nàng dậy, phát hiện không còn khăn trên tay nữa, mà mặt nàng lại là màu đen, mắt thấy Âm Ảnh, mới giật mình biết có chuyện lớn xảy ra.

''Người đâu!'' Hắn hét lớn một tiếng.

Thiệu Tần nghe được tiếng gọi của hắn, lập tức xông vào cùng với Tiểu Đông, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt Lạc Tử Mộng tái nhợt dựa vào người hắn.

''Thái y...nhanh gọi thái y.'' Hắn hoảng hồn, ôm lấy nàng, đặt nàng cẩn thận ở trên giường, lại phát hiện chăn đầy máu, lấy chăn bẩn bỏ xuống đất rồi lấy một cái chăn sạch sẽ ở dưới giường đắp lên người nàng.

Trong lòng hắn, nàng là thuần khiết không thể ô nhục, cho nên bất kì thứ dơ bẩn nào cũng không được phép đụng vào người nàng.

Thái y vội vàng chạy tới, thấy một bãi máu đen nhất thời giật mình, bắt mạch cho Lạc Tử Mộng xong, ông bị sợ quỵ xuống đất.

''Vương gia... Lạc cô nương trúng độc.''

''Trúng độc? Vậy còn không mau trị.'' Hắn gấp đến độ gầm nhẹ, lại nhận lấy khăn lông từ tay Liên Vân giúp nàng lau vết máu trên mặt.

Thái y quỳ dưới đất không dám đứng dậy, cả người run rẩy nhìn Hàn Hạo Thần một cái: ''Vương Gia, Lạc cô nương trúng độc. . . . . . Hạ quan chưa bao giờ thấy qua độc này, thật sự là không thể ra sức.''

Hắn nghe thấy vạy trái tim căng thẳng, cúi người lôi kéo thái y đang quỳ dưới mặt đất lên nói: ''Cái gì là chưa bao giờ thấy qua? Không phải ngươi vui vẻ cả ngày đêm đọc sách thuốc sao? Tại sao lại chưa bao giờ thấy qua hả? Không thể trị thì Bổn vương nuôi cả đám phế vật các ngươi làm gì?''

Người bên trong bị sợ đến mức không dám đi ra ngoài, mặc dù bình thường hắn ít nói cười nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy qua hắn tức đến mức này, sự tức giận trong đôi mắt kia có thể đốt con người khác.

''Vương gia...Lạc cô nương trúng độc rất sâu....hạ quan...''

Nghe vậy, hắn mới nghĩ đến những lời thái y vừa mới nói, buông thái y ra: ''Tại sao lại trúng độc?''

Thiệu Tần thất kinh: ''Chẳng lẽ là....mời vừa rồi Lạc cô nương nói Vương gia bị trúng độc, thuộc hạ cho là nàng trêu đùa, cho nên...''

Hắn lập tức nhìn lòng bàn tay, nhưng không phát hiện ra có cái gì không đúng, chỉ là bị thương do đánh nhau với Hồ Diên Phong mà thôi.

Thái y nhìn vết thương trên tay hắn một chút rồi lại nhìn đống máu dưới đất liền bừng tỉnh: ''Chắc là Lạc cô nương phát hiện Vương gia bị trúng độc, cho nên quên an nguy của mình mà lập tức hút máu độc ra, nhưng mình lại trúng độc.''

Hắn không dám tin nhìn lại nàng, nàng thế nhưng vì hắn mà trúng độc....Vậy có phải chứng tỏ trong lòng nàng cũng có hắn không? Coi như Hô Diên Phong xuất hiện, nhưng nàng vẫn hướng về phía hắn! Ít nhất nàng không có nhìn hắn chết mà rời khỏi phủ đi tìm Hô Diên Phong.

''Vương gia, hiện tại chỉ có thể đi tìm người hạ độc mới có thể hiểu được độc trên người Lạc cô nương, hiện tại độc đã đi vào huyết mạch, nếu đi vào cốt tủy thì vô phương cứu chữa.''

Một câu nói của thái y khiến hắn thức tỉnh, chỉ cần có hắn thì hắn sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện.

''Thiệu Tần, Hô Diên Phong đang ở đâu? Ở trong cung?'' Hắn đứng dậy hỏi.

Thiệu Tần khom người trả lời, ''Đã đưa về dịch quán.''

''Các người chăm sóc Lạc cô nương cho tốt, Thiệu Tần chuẩn bị ngựa.'' Vừa dứt lời, hắn cầm bảo kiếm đầu giường nhanh chóng đi ra ngoài.

Trong khoảng khắc, dịch quán đã bị người của hắn bao vây, mặc dù còn có thân bình của hoàng đế bảo vệ Hô Diên Phong, nhưng số lượng kém xa người của hắn mang đến.

Hắn bước xuống lưng ngựa, mang theo Thiệu Tần đi vào bên trong.