"Ồ! Đã biết!" Lạc Tử Mộng như đã nhìn thấu lời nói của hắn, nàng cũng không truy hỏi nhiều nữa, chẳng lẽ ở đây có sự tình không thể cho ai biết?
Nghĩ tới việc Thần vương đến giờ vẫn chưa thành hôn khẳng định là có nguyên nhân sâu xa khác, có lẽ nào.......Ha ha ha!!! Lạc Tử Mộng cười thầm.
Nhiều năm liên tục chinh chiến, không phải là ngày ngày tiếp xúc rất nhiều với binh lính hay sao? Vậy sẽ không bởi vì gặp gỡ quá nhiều nam nhân trong một thời gian dài, mà bị đồng tính luyến ái đấy chứ? ha ha ha.....
Khó trách mới vừa rồi, nàng thấy tên đại tướng quân kia đối với hắn liếc mắt đưa tình, nói không chừng giữa hai người bọn họ có chuyện khó nói. Hoặc là đại tướng quân đó tiếp xúc nữ nhân nhiều giờ muốn thay đổi khẩu vị.
Tần quản gia thấy Lạc Tử Mộng suy nghĩ đến thất thần, liền len lén rời khỏi phòng.
Lạc Tử Mộng hỏi hắn quá nhiều vấn đề, nếu không mau chóng rời đi, chỉ sợ khi nàng hỏi đến, hắn phải giả bộ bất tỉnh may ra mới thoát được.
"Tần quản gia...Ôi chao? Ngươi đâu rồi?" Lạc Tử Mộng vừa quay đầu lại, cư nhiên không thấy bóng dáng Tần quản gia đâu.
Lão già này, quả nhiên so với người trẻ tuổi chạy còn mau lẹ hơn nhiều.
Nhưng là nàng đối với chuyện Vương gia cùng vương phi phân hai gian phòng để ở cũng không có ý kiến gì, chẳng lẽ muốn có không gian riêng?
Bất quá nghĩ lại một phen, nam nhân ở cổ đại đều là tam thê tứ thiếp, cũng không thể ở chung một phòng được? Nếu như vậy, nào còn có chuyện người ta đem thê tử khiêng tới khiêng đi đưa đến trước mặt hắn, để cho hắn hưởng thụ niềm vui thú.
Lạc Tử Mộng chỉ có thể cảm thán, nữ tử ở cổ đại có bao nhiêu bất hạnh, việc duy nhất mỗi ngày có thể làm là chờ đợi ông trời rủ lòng thương xót, để cho trượng phu của mình đến chỗ các nàng qua đêm. Không giống như ở thế kỉ 21, các nàng có thể đuổi trượng phu tới phòng khách ngủ.
Bất đắc dĩ cũng không còn biện pháp khác, hôm nay trên người nàng không có đồng nào, trừ chỗ này ra, thật đúng là không có chỗ để đi rồi.
Nàng xoay người đóng cửa phòng lại, ngáp một cái, tuy trời còn sớm, nhưng khi nhìn ánh trăng ở bên ngoài, nàng lại cảm thấy mệt mỏi rã rời. Nhưng khi Lạc Tử Mộng quay đầu lại nhìn thấy ánh nến chập chờn, bóng của các đồ vật trong phòng phủ xuống, nàng bị dọa sợ, cả người khẽ run rẩy, lập tưc chui vào trong chăn.
"Sẽ không thật sự có quỷ đấy chứ? Chỉ là có cũng không có gì kì lạ, nơi này chính là đồ cổ ngàn năm a....."
Bị dọa cho hoảng loạn, Lạc Tử Mộng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm.
Đột nhiên nàng nghe thấy một giọng nói dịu dàng như nước không ngừng kêu lên: "Lạc cô nương! Lạc cô nương!"
Nàng mơ màng phất phất tay: "Ghét, ta còn muốn ngủ, trừ tiền lương, trừ tiền lương đi, chớ quấy rầy ta!"
Cô gái nghe thấy thế sững sờ, sau đó lắc đầu một cái lại nhẹ nhàng kêu lên: "Lạc cô nương, Lạc cô nương , mau dậy đi!"
Đáy lòng Lạc Tử Mộng run lên, không phải là gặp quỷ chứ?
"A!" Nàng đột nhiên hét to một tiếng :"Các ngươi bắt lầm người rồi, ta không phải người nơi này, ta không muốn chết a!"
Đợi sau khì nàng tỉnh lại, mới nhìn đến người trước mặt, nữ hài tử kinh ngạc đứng cách nàng hai thước đang nhìn nàng. Lạc Tử Mộng cười cười xấu hổ, mới vừa rồi giọng nói của nàng gần vậy, bây giờ nhìn đến nàng đứng cách xa như vậy, hẳn là bị nàng dọa sợ rồi.
"Lạc cô nương....Cô.......Không có sao chứ?" Cô gái run rẩy hỏi.
"Ách....Không có việc gì, chỉ là gặp ác mộng, ta không có thói quen ngủ ở một nơi xa lạ như vậy, ha ha!" Lạc Tử Mộng âm thầm le lưỡi một cái, nàng cũng không muốn cùng đứa bé kia nói nhiều, mới vừa rồi nàng còn cho là quỷ sai tới bắt nàng đi Địa phủ chứ?
Chỉ là kể từ sau khi tỉnh lại, nàng cứ có cảm giác rất lo lắng, giống như có chuyện gì không may sẽ xảy.
"Đúng rồi, sớm như vậy ngươi kêu ta làm gì?" Lạc Tử Mộng nhìn ra phía ngoài sắc trời như vậy chắc giờ mới sáu giờ sáng, phải nói đi làm cũng không sớm như vậy, tối hôm qua thật vất lắm nàng mới ngủ được, kết quả vừa ngủ không được bao lâu liền bị nàng ta đánh thức, nàng vẫn đang còn buồn ngủ mà.