Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 81: Tại sao lại đau thế này?




Điện Kim Loan

Hàn Hạo hữu Bởi vì ngày hôm qua sau khi Hàn Hạo Thần trở về phủ liền phái trọng binh lục soát cả thành Thiên Ngạo.

"Hôm qua Thần vương phái toàn bộ binh lính đi lục soát khắp trong và ngoài thành, nghe nói vì trong phủ có một vị cô nương đẹp như thiên tiên bỗng biến mất? Chẳng lẽ lại là Lạc cô nương?" Giọng nói của Hàn Hạo Hữu không có y trách cứ, nhưng vì muốn trấn an mọi nguòi nên không thể không hỏi.

Hàn Hạo Thần đi tới đi lui trong đại điện, tay ôm quyền khẽ vuốt cằm nói: "Bẩm hoàng huynh, đung vậy."

"Vậy. . . . . . Hiện tại người đã tìm được chưa?" Quả nhiên Hàn Hạo Hữu đoán không lầm, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả là những việc làm của Hàn Hạo Thần, hắn chẳng những chủ động xin ban hôn, còn phái trọng binh lục soát toàn thành chỉ vì một nữ tử.

Dĩ nhiên Hàn Hạo Thần biết một số đại thần sẽ lời qua tiếng lại bởi việc làm hôm qua của hắn. Lời của Hàn Hạo Hữu không hẳn là chỉ là hỏi thăm bình thường, mà muốn hắn cho mọi người một cái công đạo. Nhưng đối với hắn mà nói, những gì người khác bàn tán về mình căn bản hắn không chút quan tâm. Nàng mất tích, đó lại là một việc đại sự, nếu không tìm được nàng có lẽ cả đời này hắn sẽ hối hận dằn vặt bản thân.

"Người đã tìm được rồi, xin hoàng huynh yên tâm."

"Tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi!" Hàn Hạo Hữu không muốn công khai cùng hắn xảy ra xung đột.

Sau khi bãi triều, Hô Duyên Phong đang đứng cách đó không xa, khi nhìn thấy bóng dáng Hàn Hạo Thần, hắn lập tức đuổi theo. Đêm qua hắn cũng không ngừng lục soát khắp nơi, lại nghe Hàn Hạo Hữu rút lui binh.Điểu khiến hắn càng thêm nghi ngờ chính là khi hắn tới Thần vương phủ, mục đích muốn xem qua đã tìm được người hay chưa, nhưng Hàn Hạo Thần lại tránh không tiếp khách.

"Thần Vương Gia!" Hắn sải bước chạy đến trước mặt Hàn Hạo Thần, cơ hồ quên mất việc mình là hoàng tử nước Ngân Nguyệt, là một hoàng tử cần có lễ nghi.

"Đại hoàng tử? Có chuyện gì mà ngài vội vàng vậy?" Hàn Hạo Thần chắp hai tay thả lỏng sau lưng, so với vẻ mặt đang hốt hoảng của Hô Duyên Phong, hắn càng lộ vẻ bình tĩnh tự nhiên.

Lúc này Hô Duyên Phong mới phát giác mới vừa rồi mình có chút thất lễ, nhưng vẫn không che giấu được sự nóng vội của mình. Hắn nắm cánh tay Hàn Hạo Thần hỏi: "Thần Vương Gia, đêm qua ngài đã tìm được người chưa?"

Hàn Hạo Thần nghe hắn nói vậy, liền cảm thấy có điều không đúng, hẳn phải có nguyên nhân bên trong. Thế nhưng hắn vẫn điềm đạm trả lời: "Đã tìm thấy rồi."

"Hiện tại đang trong phủ?"

Hàn Hạo Thần hơi sững sờ, sau đó gật đầu một cái: "Đúng vậy."

"Có thể mang ta đi gặp người đó không?" Hô Duyên Phong gấp đến độ lời nói có chút không mạch lạc.

"Đại hoàng tử. . . . . ." Hàn Hạo Thần cảm thấy có chút khó hiểu, hắn hồi tưởng lại lúc đi tìm người vẻ mặt Hô Duyên Phong hơi khác thường. Thấy thái độ của hắn như vậy, đáy lòng Hàn Hạo Thần xuất hiện một chút lo lắng.

Hô Duyên Phong cũng biết mình đường đột, hắn khẽ sau đó cười nói: "Sớm nghe hoàng thượng nói trong phủ Thần Vương điện hạ có vị Lạc cô nương khuynh quốc khuynh thành trên đời khó tìm. Hơn nữa thần Vương điện hạ vừa gặp đã thương, vì vậy tiểu vương thật muốn diện kiến nàng ấy một lần, cũng coi như tam sinh hữu hạnh."

Hàn Hạo Thần híp hai mắt lại, trầm mặc một hồi lâu mới nhàn nhạt lên tiếng: "Chuyện này. . . . . . E rằng hôm nay có chút bất tiện."

"Hả? Chẳng lẽ nàng bị thương?" Thấy Hô Duyên Phong khẩn trương nhu vậy, Hàn Hạo Thần cực kỳ không thoải mái, Hô Duyên phong lại không biết chuyện này, "Lần này ra ngoài, ta có dẫn theo ngự y nước Ngân Nguyệt. Chi bằng để hắn xem bệnh cho vị cô nương ấy."

Hàn Hạo Thần và Thiệu Tần liếc đưa mắt nhìn nhau, hai người họ đều cảm thấy lời nói và cử chỉ của hắn có chút khác thường, thế nhưng lại không có ý muốn vạch trần, chỉ cười nhạt cự tuyệt: "Đa tạ ý tốt của Đại hoàng tử, thái y trong phủ đã chuẩn bệnh cho nàng, chỉ cần tĩnh dưỡng hai ngày là khỏe lại thôi. Bổn vương có chút chuyện quan trọng, xin cáo từ."

Hô Duyên Phong nhìn bóng lưng Hàn Hạo Thần đang dần đi xa, cảm giác dường như hắn đang muốn giấu giếm chuyện gì, nhưng Hàn Hạo Thần đã từ chối nhã nhặn, hắn cũng không tiện đi theo. Chỉ là từ lần trước thấy bức họa kia, hàng đêm hắn luôn mơ thấy hoàng tử phi nở nụ cười với hắn, sáng sớm tỉnh lại mới biết đó chỉ là giấc mộng xuân mà thôi. Không biết trên đời lại có người giống nhau đến vậy hay thực sự chỉ là một người.

Đang trên đường trở về vương phủ, Thiệu Tần không nhịn được nghi ngờ trong lòng liền hỏi Hàn Hạo Thần: "Vương Gia, vị hoàng tử nước Ngân Nguyệt này rất kỳ lạ."

"Hả? Ngươi thấy hắn kỳ lạ chỗ nào?" Trong lòng Hàn Hạo Thần biết rõ nhưng vẫn hỏi.

Thiệu Tần cũng không vòng vo, nói thẳng ra nghi vấn trong lòng mình: "Thuộc hạ cảm thấy này dường như hoàng tử nước Ngân Nguyệt cùng Lạc cô nương có quen biết. Nhưng không giống lắm, nếu hai người quen biết nhất định hắn sẽ nói thẳng với Vương Gia, nhưng nếu không quen biết, thì sẽ không có biểu hiện như vậy."

Hàn Hạo Thần gật đầu, đây cũng chính là nghi ngờ trong lòng hắn. Rốt cuộc hai người bọn họ có quen biết hay không cần điều tra thêm. Nhưng vô luận là có quen biết hay không, hắn sẽ không để hai người gặp mặt.

Trở lại Thần vương phủ, Hàn Hạo Thần theo thói quen thay quần áo trước, thế nhưng hắn lại bất tri bất giác đi tới Tầm Mộng cư.

Vừa đi đến cửa phòng liền nghe được bên trong phát ra âm thanh cực lớn, hẳn là Lạc Tử Mộng đã tỉnh lại, hiện tại lại đang ầm ĩ. Hắn cúi đầu khẽ cười, Tiểu Đông và Thiệu Tần đang đứng bên cạnh ngầm hiểu ý nhau liền lui xuống.

"Lạc cô nương, cô sao vậy?" Liên Vân vốn đang đợi ở trước , khi nghe thấy trong phòng phát ra tiếng khóc thút thít cùng tiếng chửi rủa mới tiến vào trong. Lại không ngờ Lạc Tử Mộng đang ngồi trên giường hai tay vòng quanh hai vai bộ dáng khổ sở.

"A. . . . . . Là tên khốn kiếp nào, thừa dịp ta ngủ thiếp mà đanh len ta, thật là đau . . . . ."

Liên Vân đến gần Lạc Tử Mộng, ngồi xuống bên cạnh nàng muốn giúp nàng kiểm tra thương thế: "Lạc cô nương đau chỗ nào? Nô tỳ giúp cô nương xem qua."

"Ta. . . . . . Chỗ nào cũng đau hết. . . . . ." Toàn thân đau đớn, mới vừa nàng chỉ muốn đứng dậy mà cũng mất thật nhiều sức lực. Liên Vân hỏi, nàng mới phát hiện mình chỗ mình đau nhất không phải là nửa người trên, mà là nửa người dưới. . . . . .

Đúng rồi, không phải nàng bị bắt đi thanh lâu sao? Tại sao lại xuất hiện ở Thần vương phủ?

"Có đau lắm không?"

Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên khiến cho Lạc Tử Mộng ngừng nức nở, còn Liên Vân sợ đến lập tức xoay người hành lễ với hắn. Hàn Hạo Thần ý bảo Liên Vân lui xuống.

"Làm sao ngươi. . . . . . Ta thế nào. . . . . ." Vốn muốn nói"Làm sao ngươi ở chỗ này" , nhưng vừa nghĩ bây giờ nàng đang ở Thần vương phủ, cho nên nói ra những lời này không khỏi dư thừa, "Tại sao ta lại ở chỗ này?" , Nàng sợ hắn sẽ quở trách nàng việc nàng xuất phủ.

Hàn Hạo Thần ngồi ở mép giường đưa tay tới sờ lên trán nàng, hiện tại nhiệt độ đa giảm, khó trách người đã tỉnh táo hơn.

"Hôm qua sao nàng lại xuất phủ?" Giọng nói không có ý trách cứ.

Lạc Tử Mộng không có một chút ấn tượng gì về chuyện xảy ra ngày hôm qua, cho nên khi nàng gặp hắn cũng hoàn toàn không có vẻ mặt khó xử. Theo thói quen nàng đưa tay muốn gãi tai, nhưng không ngờ lại đau đớn đên vậy, không hiểu tại sao hôm nay toàn thân mình đau nhức.