Lạc Tử Mộng nhìn gương mặt đắc ý của Hoa Thiên Sóc, trợn tròn mắt, theo bản năng nàng xoay người tránh khỏi tầm mắt của hắn, sau đó làm bộ như không có việc gì xảy ra, quay đầu nói: "Ta không có cao kiến gì cả, ngươi yêu người nào, cưới bao nhiêu thị thiếp là chuyện của ngươi, liên quan gì tới ta."
Hoa Thiên Sóc cười thất thanh: "Ha ha ha. . . . . . Nói rất đúng, bản tướng quân muốn cưới ai liền cưới, đến lúc đó ta sẽ đem toàn bộ mỹ nhân đưa hết vào trong phủ."
Hắn khoác lác như vậy khiến Lạc Tử Mộng không nhịn được giật giật khóe môi, muốn đem toàn bộ mỹ nữ đưa hết vào trong phủ, chỉ bằng bộ dáng yêu nghiệt của hắn sao?
Được rồi, thú thực thì nàng cũng từng bị hấp dẫn bởi nụ cười yêu nghiệt của hắn, bất quá ông trời thật bất công, đường đường là nam nhân mà lại xinh đẹp hơn cả nữ nhân quả thực khiến người ta ghen tị, tại sao một nam nhân lại có được dáng dấp xinh đẹp như vậy?
Mị phu nhân nghe thấy Hoa Thiên Sóc nói thế, tâm bắt đầu treo lơ lửng giữa không trung, thị thiếp bên cạnh Hoa Thiên Sóc rất nhiều, cũng giống như phi tử ở bên cạnh hoàng thượng. Là nữ tử chỉ sợ phu quân của mình sẽ sinh ra cảm giác chán ghét mà vắng vẻ mình. Cho nên nàng chỉ biết dùng đủ mọi cách để quyến rũ hắn, khiến hắn không thể rời xa mình mà thôi.
"Tướng quân!" Mị phu nhân đem thân thể dựa vào trong ngực Hoa Thiên Sóc, sau đó cong môi nói: "Tướng quân còn muốn nạp thêm thị thiếp ư, chẳng lẽ có Mị nhi còn chưa đủ sao? Mị nhi không muốn Tướng quân rời xa Mị nhi đâu."
Hoa Thiên Sóc cúi đầu tiến tới vành tai nàng ta, nhẹ giọng nói: "Vi phu chỉ sợ Mị nhi chịu không nổi mệt mỏi thôi."
"Ai nha, Tướng quân ngài xấu lắm!" Mị nhi đỏ mặt, thẹn thùng đấm nhẹ một cái vào ngực Hoa Thiên Sóc , sức lực so với gãi ngứa còn không bằng.
Hành động của hai người họ hiện giờ khiến trẻ nhỏ không nên xem, nhưng khi nghe đoạn đối thoại giữa hai người, Lạc Tử Mộng có chút nghi ngờ. Hành động và cử chỉ của bọn họ khiến người ta buồn nôn, nhưng lại khiến người ta có chút mơ hồ.
Hoa Thiên Sóc thấy Lạc Tử Mộng len lén liếc nhìn bọn hắn, sau đó lại gãi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, hành động đáng yêu tột cùng. Hoa Thiên Sóc đột nhiên nảy sinh ra một chút khác thường, cảm thấy nàng cùng với những nữ nhân ở bên cạnh hắn không giống nhau, bất luận là lời nói hay việc làm đều hoàn toàn khác biệt .
"Mộng nhi đang suy nghĩ gì vậy?"
"A!"
Đột nhiên nàng cảm giác có người nói ở bên tai mình, Lạc Tử Mộng sợ tới mức kêu lên thành tiếng, khi nàng quay đầu lại liền nhìn thấy Hoa Thiên Sóc chỉ cách nàng nửa thước. Nàng vội vã lui về sau một bước, đưa mắt nhìn về chỗ Mị phu nhân mới đứng ban nãy, lúc này nàng mới phát hiện ra nơi đây ngoài nàng và Hoa Thiên Sóc ra không có người thứ ba.
"Mị phu nhân đâu rồi?" Lạc Tử Mộng hỏi.
"Nàng ấy trở về phòng rồi." Hắn nở nụ cười yếu ớt trả lời nàng.
Nàng thật khâm phục nữ nhân nơi đây, trong mắt các nàng phu quân là trời, bảo sao nghe vậy, thật không biết nếu như hắn bảo nàng chết, nàng liền chết ư.
"A…!" Nàng miễn cưỡng đáp một câu, sau đó đi theo Hoa Thiên Sóc, không tập trung nhìn phong cảnh xung quanh.
Hoa Thiên Sóc thấy nàng trả lời một cách vô tâm, hắn không muốn bỏ qua câu hỏi vừa rồi của mình, liền dừng lại.
"Sao ngươi không tiếp tục đi nữa vậy?" Nàng hỏi.
Hắn nhíu mày, một lần nữa hỏi nàng: "Nói cho ta biết, Mới vừa rồi ngươi suy nghĩ điều gì? Ngươi vẫn chưa trả lời ta."
Nàng thật sự khâm phục nghị lực của hắn, nếu không hỏi rõ được nguyên do vì sao, hẳn hắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
Lạc Tử Mộng nhún vai, trả lời thành thật: "Mới vừa rồi ta đang nghĩ đến những lời nói giữa ngươi và Mị phu nhân."
"Hả? Câu nào vậy?" Hắn cảm thấy thật hứng thú, rốt cuộc nàng đã suy nghĩ cái gì.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, căp mắt đen lay láy chống lại cái nhìn của hắn: "Ta đang nghĩ, ngươi nói sợ nàng không chịu nổi, rốt cuộc không chịu nổi cái gì?"
"Ha ha!" Sau khi Hoa Thiên Sóc nghe Lạc Tử Mộng nói xong lập tức bật cười, Lạc Tử Mộng chỉ biết im lặng nhìn hắn. Hắn cười càng lúc càng lớn, nàng có thể dùng câu "Cười đến run rẩy hết cả người" để hình dung bộ dạng hiện tại của hắn.
Có gì buồn cười sao? Chẳng qua nàng chỉ nói ra điều thắc mắc trong lòng mà thôi, vấn đề này có gì buồn cười sao?
"Này! Ngươi cười cái gì?" Thấy hắn vừa cười vừa dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, mặt nàng không khỏi đỏ lên, nhưng nàng thật không hiểu nàng đã nói sai điều gì.
Hoa Thiên Sóc nhìn ánh mắt vô tội của nàng, thật sự không có cách nào giải thích cho nàng hiểu, chỉ sợ sau khi nghe hắn nói xong, nàng nhất định sẽ sợ đến mức bỏ chạy. Có điều qua chuyện này cũng khiến hẳn hiểu ra một điều, nàng quả thực rất thuần khiết, không nhiễm một chút tục trần.
"Tốt lắm tốt lắm, ta không cười nữa, dẫn ngươi đi xem thứ này." Hoa Thiên Sóc cười đến mức chảy cả nước mắt, hắn vội vàng lau thật nhanh nước mắt rồi mang theo nàng đi về phía trước.
"A…!" Nàng gật đầu, đi phía sau hắn.
Đi đến "Văn Nguyệt lâu" , Lạc Tử Mộng ngạc nhiên phát hiện ở đây giấu nhiều văn vật, nếu nàng mang một hai món ra ngoài, đoán chừng cả đời này không cần lo đến vấn đề ăn mặc rồi.
Nhìn hai mắt Lạc Tử Mộng lóe sáng, Hoa Thiên Sóc đắc chí nhếch môi cười. Nơi này của hắn không phải ai cũng có thể tới, cho dù là Mị nhi đang được hắn hết mực sủng ái, hắn cũng chưa một lần mang nàng tới đây. Vốn dĩ hắn cũng không hiểu tại sao, bản thân không suy nghĩ gì đã mang Lạc Tử Mộng tới đây. Mấy vị Thị Lang có quan hệ tốt với hắn trong triều muốn đến đây nhưng hắn đều không chấp thuận.
"Như thế nào, nơi này có khiến ngươi được mở rộng tầm mắt không?" Hoa Thiên Sóc đi đến trước mặt Lạc Tử Mộng, đắc chí vuốt ve văn vật đặt bên cạnh.
"Oa. . . . . . Ngươi cũng thật là lợi hại, cất giữ thật nhiều đồ, ngươi trộm được ở đâu vậy?" Nàng tiện tay cầm một món đồ lên, nhẹ nhàng gõ hai cái, nó phát ra một tiếng vang dễ nghe, như Châu rơi trên khay ngọc thanh thúy.
Hoa Thiên Sóc nhịn không được lắc đầu cười, nha đầu này cư nhiên coi hắn giống một tên đạo tặc.
Hắn nhíu mày bất đắc dĩ nhìn nàng nói: "Những thứ đồ này ta thật vất vả mơi kiếm được, một vài món là do hoàng thượng ban thưởng, vài món thu hoạch được trên chiến trường đánh giặc ở địch quốc , còn lại do một số quan lại vì muốn nịnh bợ ta mà tự mình đưa tới."
"Giữa Phiêu Kỵ đại tướng quân và Thần Vương Gia ai mới là người có nhiều bảo bối hơn?" Nàng đột nhiên hỏi một câu.
Hoa Thiên Sóc không có bỏ qua câu hỏi của nàng... mà nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên là Vương Gia rồi, dù sao Vương Gia và hoàng thượng là huynh đệ, còn ta vĩnh viễn chỉ là thần tử."
"Vậy tại sao Hàn. . . . . . Ý ta là Thần Vương Gia, tại sao hắn lại không có những món bảo bối này?"
"Bảo bối của Vương gia so với ta còn nhiều hơn, chẳng lẽ Mộng nhi chưa từng thấy qua?" Hoa Thiên Sóc không ngờ Hàn Hạo Thần chưa từng cho nàng xem qua.
Lạc Tử Mộng nghe hắn nói vậy, nghĩ đến việc Hàn Hạo Thần không tin tưởng nàng như Hoa Thiên Sóc, trong lòng có chút mất mác. Chỉ là người ta là Vương Gia, nàng còn muốn đòi hỏi điều gì? Bọn họ vốn không quen không biết, hắn đề phòng nàng cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ như vậy, tâm tình Lạc Tử Mộng cũng khá hơn một chút.
"A! Đúng rồi!"
"Sao vậy?" Hoa Thiên Sóc nghi ngờ nhìn nàng.
Lạc Tử Mộng nhảy cẫng lên nói: "Ta đã hiểu tại sao ngươi nói Mị phu nhân không chịu nổi rồi!"
Nếu hiện tại Hoa Thiên Sóc đang dùng bữa, đoán chừng hắn sẽ bị nghẹn cơm mà chết sặc, không ngờ nàng lại kiên trì muốn hiểu thấu đáo mọi việc như vậy. Chỉ là. . . . . . nếu thực sự đã hiểu, thì làm sao nàng có thể bình tĩnh nói ra suy đoán của mình.
Không đợi Hoa Thiên Sóc lên tiếng, Lạc Tử Mộng lập tức nói tiếp: "Hiện tại ngươi tín nhiệm ta như vậy, nếu Mị phu nhân không thể gánh vác nỗi, ta sẽ giúp nàng gánh vác một phần!"
Hoa Thiên Sóc giật mình, hắn nói: "Ngươi...ngươi nói thật chứ?"