Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 26




Lạc Tử Mộng vui mừng, trừng mắt liếc Hoa Thiên Ngụy một cái, sau đó gắp một miếng thức ăn thật lớn trong mâm, còn cố ý nhíu mày trước mặt nàng ta.

"Thật là một người thô lỗ." Hoa Thiên Nhụy khinh thường nói.

Lạc Tử Mộng ngược lại chỉ cười: "Hoa tiểu thư, ta cảm thấy cái khí chất tiểu thư khuê các của cô được phát huy một cách vô cùng tinh tế, cô nhất định phải tiếp tục giữ vững phong độ a, ta không cần khách khí nữa rồi."

Nhìn lạc Tử Mộng cùng Hoa Thiên Nhụy hai bên đấu đá lẫn nhau, mấy đại nam nhân chỉ cười cười lắc đầu.

Điều khiến Lạc Tử Mộng cảm thấy buồn bực, chính là những người này quả nhiên là người hoàng gia cùng quan lại, quả thực chỉ xem một bàn đầy sơn hào hải vị trước mặt như đồ trang trí, chỉ biết tâng bốc lẫn nhau, người này mời người kia ly rượu, cuối cùng vẫn không quên nói đến chuyện quốc gia đại sự.

Nàng quay đầu nhìn về phía Hoa Thiên Nhụy, thật là một tiểu hoa si, người khác đang bận bàn công chuyện, còn nàng lại đang nhìn chằm chằm Hàn Hạo Thần, nếu như hiện tại trong tay Lạc Tử Mộng có một chiếc khăn tay, nàng nhất định sẽ nói với nàng ta: "Nào lại đây, ta giúp ngươi lau nước miếng."

Nàng bĩu môi không thèm để ý, cũng không lên tiếng hỏi. Lạc Tử Mộng liếc nhìn mấy người xung quanh, chớp chớp mắt, nghĩ thầm: Như vậy cũng tốt, không có ai để ý tới dáng ăn như hổ đói của nàng. Nàng thấy nữ nhân trong phim cổ đại, đặc biệt là thiên kim tiểu thư nhà quan, khi ăn cơm đều giống như gà mổ thóc.

Bất quá nói đi nói lại, đồ ăn trong vương phủ vẫn là ngon nhất, tất cả các món ăn ở đây đều hợp khẩu vị của nàng, nhưng món nàng thích ăn nhất lại là món tôm đang đặt ở trước mặt Hàn Hạo Hữu, chẳng lẽ nàng lại không thèm để ý đến hình tượng đứng dậy gắp tôm ăn?

Nàng ngước mắt, len lén liếc nhìn, thấy mấy người kia vẫn còn đang hứng thú trò chuyện, nàng liền nâng chiếc đũa gắp món tôm bảo bối. . . . . .

Ai ngờ khi món tôm chuẩn bị được gắp vào bát nàng thì Hàn Hạo Thần đột nhiên lên tiếng: "Lạc cô nương!"

"A! Tôm của ta." Thật tốt tôm cứ như vậy "Bơi vào" trong bát canh nóng.

Tay Lạc Tử Mộng nắm chặt thành quyền, tiếc hân nhìn thức ăn ngon khó khăn lắm mới đưa đến tận miệng, vèo một phát liền rơi xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Hạo Thần: "Đột nhiên ngươi gọi ta làm gì?"

Nàng chợt nhận ra tất cả mọi người đều đang nhìn nàng, còn Hoa Thiên Nhụy đang nở nụ cười trộm, Lạc Tử Mộng lập tức đổi sang một vẻ mặt cung kính, chậm rãi hỏi: "Không biết Thần Vương điện hạ đột nhiên gọi ta là có điều gì muốn nói sao?" Lạc Tử Mộng cố gắng nặn ra một nụ cười .

Hàn Hạo Thần ho khan hai tiếng, sau đó nhẹ giọng nói: "Trên tay ngươi có thương tích, không nên ăn những thức ăn này."

Lạc Tử Mộng cảm thấy rõ ràng là hắn là cố ý, nhưng hiện tại Hàn Hạo Hữu đang ở đây xem ra cũng không hẳn như thế, mới vừa rồi rõ ràng Hàn Hạo Thần đang cùng hai người kia thương lượng công chuyện, làm sao lại chú ý tới việc nàng muốn ăn món gì, còn có thể quan tâm đến thương thế của nàng?

Giải thích duy nhất ở đây là hắn vẫn luôn chú ý tới nàng, hơn nữa hình như hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân này.

Lạc Tử Mộng tức giận cúi đầu lên tiếng: "Dạ, Thần Vương điện hạ!"

Nàng mới vừa nói xong, lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Hoàng thượng, khó khăn lắm mới được ăn chung với ngài một bữa cơm, không nên nói cái gì mà chiến sự cái gì mà dân chúng nữa, thân thể của ngài quan trọng hơn, hơn nữa có một mình ta ăn trông kì lắm ."

"Hả?" Hàn Hạo Hữu nheo mắt cười: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi."

Hàn Hạo Thần cười như không cười, vẻ mặt không rõ giận hờn : "Thật sao? Bổn vương lại thấy mới vừa rồi ngươi ăn hết sức thoải mái?"

"Ta. . . . . . Ta… đó là ta đang giúp mọi người thử thức ăn thôi! Xem nó có ngon không" Lạc Tử Mộng nói xạo.

Hoa Thiên Sóc cười nói: "Vậy! Lạc cô nương thấy món nào ăn ngon nhất? Ta cũng nên nếm thử một chút!"

"Vậy. . . . . . Cái này xem ra không tệ." Nói xong, nàng gắp một đũa thức ăn vào trong bát Hoa Thiên Sóc.

Hoa Thiên Sóc đưa lên miệng nếm thử rồi đưa ra nhận xét: "Ồ! Không ngờ món ăn này lại ngon như vậy, khẩu vị của Lạc cô nương thực không tồi."

Sắc mặt Hàn Hạo Thần có chút thâm trầm, hắn thật không hiểu tại sao nàng lại làm như vậy? Nàng không kiêng kị chút nào mà thay nam nhân khác gắp thức ăn sao.

Trong lúc Hàn Hạo Thần đang mãi suy nghĩ, Hoa Thiên Nhụy đã gắp một chút đồ ăn vào trong bát của hắn: "Thần ca ca, huynh nếm thử một chút đi."

Hàn Hạo Thần nhìn đồ ăn trong bát, hắn không có đụng đũa.

"Thần ca ca, ngươi không ăn sao?"

Dù sao Hoa Thiên Nhụy vẫn chỉ là một đứa bé mười sáu tuổi, thấy Lạc Tử Mộng gắp thức ăn cho đại ca khiến huynh ấy vui vẻ như vậy, mình cũng liền noi theo, nhưng nàng không biết Hàn Hạo Thần không phải Hoa Thiên Sóc, hắn chưa bao giờ tiếp nhận tình cảm tốt đẹp của nữ tử dành cho hắn.