Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 105: Không còn mặt mũi gặp người khác




Trên xe ngựa, Lạc Tử Mộng nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài xe ngựa, làn gió bên ngoài cửa sổ xe ngựa thổi qua tóc mai hai bên gò má của nàng khiến cho vài sợi tóc bay nhẹ lên, đó là phong cảnh thuộc về riêng hắn. Hàn Hạo Thần vươn tay ra vén mái tóc ra sau tai nàng, sau đó vòng tay qua vai của nàng kéo nàng tới sát bên cạnh mình.

"Bên ngoài rất lạnh, cẩn thận kẻo bị nhiễm phong hàn." Hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn, cho dù là ở trong xe ngựa, cũng cảm thấy giọng nói của hắn làm cho người ta rùng mình. Hắn đúng là có bản lĩnh làm cho người khác không cần nhìn mặt hắn, chỉ dựa vào giọng nói là đã có thể khiến cho người ta say mê.

Lạc Tử Mộng không giãy giụa tránh khỏi cánh tay của hắn, chỉ xoay người nhìn hắn, một lúc lâu sau nàng mới mở miệng nói: "Ai chàng cũng quan tâm, không cảm thấy mệt sao? Không ngờ bản thân chàng lại giàu lòng thương người như vậy, chẳng qua là ta không biết mà thôi!"

"Ta chỉ quan tâm mình nàng mà thôi." Hắn cực kỳ nghiêm túc mở miệng.

"Chàng cho rằng ta sẽ tin những lời nói dối ghê tởm này sao?" Nàng lạnh lùng hỏi ngược lại. Nụ cười của hắn ngừng lại, mà nàng cũng đồng thời chuyển tầm mắt ra ngoài cửa xe một lần nữa.

Hắn khẽ nở một nụ cười nhợt nhạt, nói với nàng: "Nếu như thiên kim của Thừa Tướng bị Thần vương phi đẩy ngã đến nỗi bị thương tật ở ngay trước mặt mọi người, vậy thì Thừa Tướng sẽ có lý do bắt Thần vương gia chịu trách nhiệm thay Thần vương phi, phải cưới thiên kim của Thừa Tướng."

Lời của hắn khiến cho Lạc Tử Mộng không khỏi kinh hãi, trái lại cho đến bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ tới khả năng này. Như vậy, chẳng phải ý của hắn chính là nói bởi vì không muốn thành thân với Hoa Thiên Nhụy, cho nên mới vội vàng bảo ngự y chuẩn bệnh cho nàng ta sao?

Nhưng mà nàng sợ bản thân tự mình đa tình, nên cũng không dám hỏi ra khỏi miệng. Ngược lại Hàn Hạo Thần giống hệt như là có thuật đọc tâm, chỉ dựa vào ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại của nàng mà đã nhìn thấu được tâm tư nàng.

"Ta bảo ngự y chuẩn bệnh cho nàng ta ở ngay trước mặt mọi người, cũng là để tránh việc bọn họ giở trò nói lần này bị đẩy ngã không nhẹ, sau đó ép ta phải cưới nàng ta, đợi tới khi đã cưới vào cửa thì lại diễn trò nói vết thương đã chuyển biến tốt, đến lúc đó muốn từ hôn cũng khó."

Thì ra là như vậy!

"Nhưng mà chàng ôm nàng ta!" Nàng vẫn còn canh cánh chuyện này trong lòng. Nói nàng nhỏ mọn cũng được, nói nàng là đố phụ* cũng được, trong mắt của nàng chính là không cho phép trong tình yêu có một hạt cát.

*Đố phụ: Phụ nữ hay ghen tuông.

"Lúc ấy, ở bên cạnh còn có Hoàng Hậu và Lan Phi, đương nhiên là không thể để cho Hoàng Thượng ôm nàng ta vào trong rồi, cho nên. . . . . ." Thấy sắc mặt nàng lộ vẻ mất hứng, hắn đành phải nói: "Lần sau cho dù là không có ai thì ta cũng sẽ không ôm nàng ta, sẽ để cho nàng ta nằm ở trên mặt đất."

Đương nhiên nàng biết là hắn đang nói đùa, nhưng trong lòng nàng mặc dù có tức bao nhiêu, thì cũng không muốn lại tiếp tục cố tình gây sự nữa. Nhưng mà, ở trong từ điển của nàng, tình yêu nhất quyết không thể có sự phản bội, một khi có, nàng nhất định sẽ quay đầu rời đi không chút lưu luyến.

Hàn Hạo Thần cũng biết rõ về mặt tình cảm bản thân mình rất yếu, bởi vì cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng thích người nào. Nhưng mà bây giờ hắn biết rõ, trong lòng của hắn, trong mắt của hắn chỉ có một mình nàng, bởi vì thấy nàng tức giận, hắn sẽ khủng hoảng, sợ nàng rời đi.

Trầm mặc một lúc lâu, Lạc Tử Mộng cắn môi không nhịn được nên lại hỏi: "Không phải là bọn nam nhân các chàng đều luôn ngày nhớ đêm mong có thể hưởng tề nhân chi phúc hay sao?"

"Ta thấy hay là thôi đi, có một mình nàng cũng đã đủ khiến cho ta đau đầu rồi." Hàn Hạo Thần còn cố tình làm ra vẻ mặt khổ sở.

Cũng chỉ có lúc ở trước mặt nàng thì người này mới biểu hiện nhiều vẻ mặt như vậy, còn những lúc ở trước mặt người khác thì vẻ mặt của hắn tựa như là bị định hình vậy, ngay cả nụ cười cũng rất gượng ép.

"Ta khiến cho chàng rất đau đầu sao?" Nàng nhíu mày nhìn về phía Hàn Hạo Thần.

"Nàng nói thử xem? Nếu như lại có thêm một hoặc vài người nữa tới, thì đoán chừng ta sẽ sớm thăng thiên vui vẻ đi gặp tiên hoàng mất thôi." Hắn vậy mà cũng bắt đầu nói đùa.

"Đáng ghét!" Tuy là nàng nói như vậy, nhưng mà trên mặt cũng đã cong lên một nụ cười lần nữa. Mà cánh tay đang giơ ra giữa không trung của nàng cũng đã bị hắn bắt được, cả người bị kéo lại gần lồng ngực của hắn. Lúc này nàng mới phát giác mình đã không thể rời khỏi lồng ngực của hắn, mà cái lồng ngực này cũng chỉ có nàng mới có thể dựa vào.

"Mộng Nhi! Thật ra thì hôm nay ta rất vui vẻ!" Hắn ôm chặt nàng, chậm rãi mở miệng.

Nàng ngước mắt nhìn hắn, sau đó trợn to đôi mắt như hồ nước, hai đầu lông mày nhíu chặt lại: "Này! Có người nào như chàng không, nhìn thấy thiếp không vui thì chàng lại vui vẻ, như vậy chẳng phải là chàng xây dựng niềm vui của mình trên sự đau khổ của người khác sao?"

Hàn Hạo Thần khẽ cười ha ha, nàng nói chuyện thật đúng là câu sau nối đuôi câu trước, cũng không biết là nàng học được cái này từ nơi nào.

Hắn vỗ vỗ đầu của nàng nói: "Không phải là ta nói cái này, ý ta muốn nói là. . . . . . Trong lòng nàng đã bắt đầu để ý đến ta, điều này làm cho ta cảm thấy rất vui mừng."

Nàng chớp chớp mắt nhìn hắn, sau khi phản ứng kịp mới biết là hắn đang chỉ chuyện nàng ghen tuông.

"Đương nhiên là để ý rồi." Nàng cúi đầu lẩm bẩm một câu, sau đó nằm sấp ở trên đùi của hắn, từ từ mở miệng: "Nếu như có một ngày nào đó thiếp không thèm để ý tới chàng, điều này chứng minh thiếp không thích chàng, cũng không hề ôm bất kỳ hy vọng gì về chàng, là tuyệt vọng, chàng hiểu không?"

Hàn Hạo Thần sững sờ, chần chừ trong chốc lát mới nhìn sâu vào mắt nàng, thần sắc trong đáy mắt ý vị sâu xa: "Vậy ý của nàng là. . . . . . bây giờ nàng đang thích ta sao?"

Thật ra thì cho tới bây giờ hắn vẫn không đủ tự tin nghĩ rằng vì nàng thích hắn nên mới gả cho hắn. Dù sao thì lúc hắn vào cung xin thánh chỉ tứ hôn, nàng cũng đã không đồng ý rồi, sau đó lại gặp phải chuyện của Hô Diên Phong, hắn lại càng không có lòng tin.

Hắn cũng rất sợ, sợ ngày nào đó nàng nhớ lại Hô Diên Phong, sau đó sẽ vứt bỏ hắn đi tìm Hô Diên Phong.

Hắn vẫn cảm thấy Hô Diên Phong không hề nói dối. Có lẽ nàng thật sự là vị hôn thê của hắn ta, là Đại hoàng tử phi tương lại, nhưng mà không biết tại sao nàng lại lựa chọn ở lại đây hơn nữa còn tuyệt tình với Hô Diên Phong như vậy. Dù sao thì từ vẻ mặt của Hô Diên Phong, hắn cũng có thể nhìn ra được, tình yêu đó không phải là giả dối.

Lạc Tử Mộng cũng không biết là hắn lại nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà sau khi nàng nghe xong lời của hắn thì liền nở nụ cười ngọt ngào, để lộ lúm đồng tiền đẹp mắt: "Đồ ngốc! Nếu như ta không thích chàng, thì ta gả cho chàng làm gì chứ? Hôn nhân sao có thể là trò đùa được?"

Như có một dòng nước ấm chảy qua đáy lòng của hắn, tim của hắn lại rung động vì nàng một lần nữa.

"Vậy. . . . . ." Hàn Hạo Thần muốn nói lại thôi.

"Có phải là chàng muốn hỏi chuyện về Hô Diên Phong hay không?" Lạc Tử Mộng chưa bao giờ chủ động nói với hắn chuyện của Hô Diên Phong, hắn cũng chưa bao giờ hỏi, điều này giống như đã trở thành quy ước ngầm của bọn họ. Nhưng hôm nay nàng muốn nói, hắn đương nhiên nguyện ý lắng nghe, chỉ là trong lòng hắn đã bắt đầu thấp thỏm không yên.

"Không biết là thiếp đã từng nói với chàng chưa? Thật ra thì Hô Diên Phong mà thiếp và chàng nhìn thấy cũng không phải là Hô Diên Phong mà thiếp quen biết. Hô Diên Phong mà thiếp quen biết vĩnh viễn cũng không thể nào xuất hiện, bởi vì hắn không thuộc về nơi này." Nói tới đây, nàng thật sự không biết là nên dùng từ ngữ như thế nào để giải thích với hắn, chẳng lẽ lại nói là xuyên qua? Hắn sẽ cho là nàng bị điên mất.

Suy nghĩ một chút, nàng lại nói: "Thiếp biết Hô Diên Phong và thiếp là thanh mai trúc mã, nhưng đều là trẻ mồ côi không cha không mẹ, hai người chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau lớn lên, hai bên cũng sẽ có tình cảm, nhưng mà cho đến bây giờ thiếp vẫn không phân rõ đây là tình cảm gì, tựa hồ cũng giống như là một loại ỷ lại vậy."

Quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt Hàn Hạo Thần hình như có chút mất hứng, Lạc Tử Mộng lập tức hiểu được, là nam nhân thì đều sẽ để ý, cho nên nàng cũng không tiếp tục nói sâu hơn nữa.

"Nhưng mà không phải như chàng nghĩ đâu."

"Đó là loại tình cảm nào?" Hắn hiếm khi dùng giọng điệu ghen ghét như vậy để nói chuyện, nhưng mà có thể nghe thấy giọng điệu như thế này, trong lòng Lạc Tử Mông vẫn thấy rất thoải mái.

"Là . . . . . Huynh trưởng, là bằng hữu, là tri kỷ, dù sao thì cũng không phải là loại tình cảm mà chàng đang nghĩ." Nàng cười vài tiếng ha ha, nhưng lại phát hiện hắn không hề lên tiếng, nàng vẫn nằm ở trên đùi hắn quay đầu lạihỏi: "Chàng đã hiểu chưa. . . . . ."

Vừa dứt lời, môi của hắn đã phủ kín lên môi nàng, ngăn chặn tất cả lời nàng muốn nói, thầm nghĩ cứ như vậy lẳng lặng hôn nàng.

Tay của hắn đang ôm chặt khuôn mặt nàng, ngón tay thô ráp vuốt ve da thịt nàng, lòng bàn tay ấm áp nâng gò má của nàng lên. Đầu lưỡi trượt vào trong khoang miệng của nàng, nàng vụng về không biết phải đáp lại như thế nào, thế nhưng hắn lại đang khiêu vũ cùng với lưỡi của nàng một cách say sưa không biết mệt. Tay của nàng không biết nên để ở chỗ nào, cho nên vẫn đặt ở trên đùi của hắn như cũ, nhưng rõ ràng không biết làm sao lại đã nắm chặt vạt áo của hắn.

Nhiệt độ bên trong xe ngựa từ từ tăng cao, ngay lúc bọn họ đang tình ý triền miên, thì xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Tiểu Đông vén rèm muốn mời bọn họ xuống xe, nhưng hai chữ "Vương gia" vừa thốt ra khỏi miệng, thì hắn lập tức đỏ mặt buông rèm cửa rồi nhảy xuống xe ngựa.

"Sao vậy?" Thiệu Tần xuống ngựa sau đó thắc mắc hỏi Tiểu Đông.

Sắc mặt Tiểu Đông đỏ tới tận mang tai, không biết nên dừng tầm mắt ở chỗ nào, mà phản ứng của hắn cũng làm cho Thiệu Tần hiểu rõ được một hai. Hắn liếc nhìn màn xe ngựa đã được buông xuống rồi mím môi cười một tiếng, không ngờ tình cảm của hai người này thật đúng là biến hóa nhanh chóng, một lát lại gây gổ một lát lại hòa hảo, một lát lại ở trong xe ngựa. . . . . .

Sau khi Lạc Tử Mộng nghe thấy tiếng nói của Tiểu Đông thì vội vàng đẩy Hàn Hạo Thần ra. Nàng đúng dậy nhìn rèm xe ngựa đã bị buông xuống sau đó đỏ mặt nũng nịu với Hàn Hạo Thần: "Chàng đó, bây giờ bọn họ còn tưởng rằng chúng ta ở trong xe ngựa làm cái gì kia rồi. . . . . ." Nói xong nàng ôm mặt dậm chân: "Thiếp không đi ra ngoài đâu."

Hàn Hạo Thần lại ôm nàng cười khẽ: "Chẳng lẽ nàng tính ở trong xe ngựa cả đời sao?"

"Đều tại chàng hết!" Nàng xoay người đánh hắn một cái sau đó gục mặt xuống đầu vai của hắn.

"Nếu như chúng ta còn không đi ra ngoài, thì bọn họ thật sự sẽ cho là chúng ta đang làm ‘ cái gì kia ’ đó." Hắn học theo giọng điệu của nàng nói một câu như vậy, làm cho Lạc Tử Mộng xấu hổ đến mức tưởng chừng như như muốn biến mất ngay tại chỗ.

Nhưng mà lời nói của hắn thật sự là rất hữu dụng, Lạc Tử Mộng vừa nghe thấy nếu không đi ra ngoài thì hiểu lầm sẽ lớn hơn, thì đã lập tức chui ra khỏi xe ngựa.

Khi nàng nhìn thấy Tiểu Đông ở bên cạnh vẫn còn đang len lén nhìn nàng thì nàng trực tiếp tung ra một chiêu: "Ngươi còn nhìn nữa, ta sẽ đưa ngươi vào cung tịnh thân*."

*Tịnh thân: Là đi làm thái giam đó. *cười gian*

"Hả?" Vốn dĩ sắc mặt Tiểu Đông vẫn còn đỏ tới tận mang tai nhưng sau khi nghe hết câu này, thì lập tức hấp tấp đi theo Lạc Tử Mộng: "Vương, vương phi, đừng làm vậy mà! Nô tài còn chưa lấy vợ mà."

"Vậy đợi sau khi ngươi lấy vợ rồi thì lại đưa đi tịnh thân." Nàng đi ở phía trước thoải mái phất phất tay, mà Tiểu Đông đang đi theo ở phía sau thì lại lo lắng đến sốt ruột: "Vương phi, ngài tha cho nô tài lần này đi, về sau nô tài không bao giờ nhìn nữa, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. . . . . ."

"Cái gì mà có nhìn hay không, ngươi nhìn cái gì?" Lạc Tử Mộng quay đầu liếc về phía hắn, trong con ngươi phát ra một loạt tia sáng nguy hiểm.

Tiểu Đông hơi sững sờ, sau đó vội vàng cười nói: "Nô tài thật sự không thấy gì hết! Mới vừa rồi nô tài bị hạt cát bay vào mắt, thật sự là không thấy gì hết."

Nhìn bóng lưng của hai người, Hàn Hạo Thần và Thiệu Tần khẽ mỉm cười đầy bất đắc dĩ.

——* Đường phân cách Dạ Ngưng Huyên *——

Khoảng thời gian mấy ngày sau ngày thứ ba lại mặt, ngược lại Hoa Thiên Nhụy không hề xuất hiện, điều này khiến cho Lạc Tử Mộng có chút ngoài ý muốn. Dựa theo cá tính quấn quít không rời của nàng ta, thì không thể nào lại bỏ qua dễ dàng như vậy, hơn nữa có Lan Phi "Hết sức ủng hộ", nếu nàng ta không gả vào Thần vương phủ thì nhất định là sẽ thề không bỏ qua, nhưng mà không có Hoa Thiên Nhụy chen ngang giữa bọn họ, tâm tình của nàng thật sự đúng là vô cùng thoải mái.

Sau khi ăn tối xong, Lạc Tử Mộng rất vất vả mới thuyết phục được Hàn Hạo Thần đi ra chợ, cho nên nàng hưng phấn đến nỗi giống như đào thoát khỏi nhà giam. Nhìn thấy dáng vẻ nhảy bật lên hoan hô không chút hình tượng của nàng, Hàn Hạo Thần chỉ đành chắp hai tay ở sau lưng mỉm cười nhìn dáng vẻ hoạt bát dí dỏm của nàng, mà Thiệu Tần, Tiểu Đông, và Liên Vân cũng may mắn được ra ngoài đi dạo cùng bọn họ.

Hơn nữa kể từ khi vào Thần vương phủ, đây cũng là lần đầu tiên Liên Vân được tới chợ đêm, cho nên nàng cũng khó đè nén sự hưng phấn hết nhìn đông lại nhìn tây.

"Oa! Không khí ở bên ngoài thật là tốt." Lạc Tử Mộng giang hai cánh tay đứng ở giữa đường nhắm mắt lại hít thở không khí, dân chúng chung quanh đều dừng ánh mắt lại quan sát nàng, nhưng nàng cũng không để ý.

Hàn Hạo Thần đi tới trước mặt nàng, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì không khỏi buồn cười: "Chẳng lẽ không khí trong Thần vương phủ không tốt sao?"

Nàng mở mắt ra, khóe miệng vẫn còn thấp thoáng ý cười: "Đương nhiên là không giống nhau rồi, cả ngày buồn bực ở trong nhà không ngột ngạt đến sinh bệnh mới là lạ."

"Trong nhà?" Sắc mặt hắn hơi cứng lại, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái từ này. Không phải là ở nước Hàn Vũ không lưu hành từ này, mà là từ trước tới nay những người ở bên cạnh hắn chưa từng có ai nói như vậy bao giờ, mà nàng lại hình dung Thần vương phủ là nhà sao?

Nàng xoay người lại, lúc nhìn thấy ánh mắt mê man của Hàn Hạo Thần thì đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cho nên ngay sau đó liền gãi gãi lỗ tai nói: "Có phải là thiếp nói sai rồi không? Phải là. . . . . . trong phủ, có đúng không?"

Mới vừa rồi nàng chỉ là thuận miệng nói ra, cũng không hề nghĩ tới phải dùng từ gì để gọi Thần vương phủ.

Hàn Hạo Thần thong thả cười khẽ: "Không sai, là trong nhà."

Nói đến chữ "Nhà" này thì hình như có một dòng nước ấm khuấy động trái tim bên ngực trái của hắn. Khó trách dân chúng bình thường đều thích về nhà như vậy, thì ra là cảm giác ấy thật sự lại cực kỳ tốt như vậy.

"Đang nghĩ cái gì vậy?" Nàng vươn tay ra quơ quơ ở trước mặt Hàn Hạo Thần, dường như hắn đang nghĩ chuyện gì đó đến mức xuất thần.

Hắn thu suy nghĩ lại rồi nắm tay nàng, khóe môi cong lên thành nụ cười: "Không có gì."

"Ừm!" Nàng cũng không nghĩ nhiều chỉ gật đầu một cái rồi nói: "Chúng ta tới phía trước xem một chút đi."

Cũng không quản Hàn Hạo Thần có đồng ý hay không, nàng lập tức lôi kéo hắn đi về phía trước. Ở cái nơi cổ đại phong kiến này, nam nữ nắm tay nhau đi bộ ở trên đường là chuyện chưa từng xuất hiện, cho nên động tác của bọn họ khó tránh khỏi khiến cho dân chúng ở quanh mình đều liên tục quay đầu lại nhìn họ.

Ba người bọn Thiệu Tần chỉ đi theo sau bọn họ một khoảng cách không quá xa, đồng thời cũng không cách quá gần tránh quấy rầy bọn họ.

Tiểu Đông ôm ngực vuốt cằm khẽ cười ha ha, hắn dùng khuỷu tay huých Thiệu Tần, nói: "Có phát hiện gần đây vương gia của chúng ta cười càng ngày càng nhiều hay không?"

"Đúng vậy, trước đây dù có cười cũng không được như vậy." Thiệu Tần đương nhiên biết rõ tính tình của Hàn Hạo Thần, hắn đi theo vương gia đã nhiều năm như thế, nhưng chưa bao giờ thấy vương gia giống như hiện nay, thường xuyên treo nụ cười trên khóe môi.

"Các ngươi đang nói vương gia của chúng ta cười rất nhiều à? Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện vương gia cũng thường xuyên bị tức đến muốn chết sao?" Liên Vân đi ở bên cạnh nhìn hai người ở phía trước cười nói.

Tiểu Đông và Thiệu Tần nghe vậy thì đồng thời cười thành tiếng, Thiệu Tần mỉm cười lắc đầu nói: "Đây còn không phải là bị vương phi của chúng ta chọc tức sao?"

"Đúng vậy, nhớ trước kia vương gia đều luôn luôn không để lộ vui giận, đâu có giống như bây giờ, tức giận mà không dám mắng vương phi chỉ biết hờn dỗi, người nào khuyên cũng không khuyên được, cuối cùng vẫn là vương phi ra mặt nói một câu đã lập tức giải quyết xong."

Mỗi lần Tiểu Đông nhớ tới những chuyện như vậy thì đều không nhịn được cười cả buổi sáng, đương nhiên là hắn cũng không dám cười ở ngay trước mặt Hàn Hạo Thần, nếu không hắn sẽ bị ăn đòn mất.

Ngược lại, Liên Vân là người cao hứng nhất, thật đúng là nô tỳ dựa vào chủ quý. Bây giờ Lạc Tử Mộng đã là vương phi, nàng là nha hoàn cận thân của vương phi, tuy là không thể hô phong hoán vũ ở trong vương phủ, nhưng mà chỉ cần nàng có yêu cầu gì, thì không có ai không dám tuân theo, quả thật khác trước kia một trời một vực.

Lạc Tử Mộng lôi kéo Hàn Hạo Thần nhìn trái nhìn phải. Đột nhiên nhớ tới lần trước trốn khỏi Thần vương phủ đã gặp được một chủ quán tốt bụng thì liền nhìn quanh bốn phía, quả nhiên dủ đã tối muộn nhưng bọn họ vẫn còn đang làm ăn. Trong lòng nàng rất xúc động, lập tức dẫn Hàn Hạo Thần đi qua đó.

“Ông chủ!” Lạc Tử Mộng đi tới trước mặt vị chủ quán kia, thân thiết gọi một tiếng.

Mới vừa rồi ông chủ kia đang khom lưng nói chuyện với người ngồi bên cạnh, đoán chừng là nữ nhi của ông ấy lại đang treo đèn học đêm ở đây. Lúc ông nghe thấy có người gọi mình thì phản ứng đầu tiên là chạy lại tiếp đón: “Mấy vị muốn mua quản cao* sao?”

*Quản cao: là một loại bánh ngọt hình giống cái chén.

“Lão bản không nhận ra ta sao?” Nàng mỉm cười dịu dàng.

Ông chủ bán quản cao dựa vào ánh đèn ở bên cạnh nhìn về phía nàng, lúc này mới giật mình nhớ ra: “À…. Thì ra là cô nương, hôm nay ngài ăn mặc trang điểm như vậy thật sự là khiến cho ta không thể nhận ra được.”

“Không phải là ngài cũng nhận ra rồi sao?” Nàng cười nói ngọt ngào.

“Tất nhiên rối, dáng vẻ của cô nương xinh đẹp như vậy, sợ rằng cả thành Thiên Ngạo này cũng không tìm được người thứ hai, nếu ai cưới được cô nương thì thật lá có phúc.”

Lời khen ngợi của ông khiến cho nụ cười của Lạc Tử Mộng càng ngày càng đậm. Nàng chuyển mắt nhìn về phía Hàn Hạo Thần rồi lại nhíu mày với hắn, Hàn Hạo Thần cũng chỉ mỉm cười đáp lại.

Lúc này ông chủ mới để ý tới kiểu tóc búi cao của Lạc Tử Mộng nên hơi giật mình hỏi “Chẳng lẽ cô nương đã… thành thân rồi ssao?” Ông nhớ lần trước tóc của nàng vẫn chưa búi lên mà là thả tóc thề kiểu cô nương chưa xuất giá, hôm nay lại đã là kiểu tóc của phụ nhân* rồi.

*Phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng.

Nàng sờ sờ búi tóc của mình có chút chán nản. Ở chỗ này thật sự muốn giả bộ chưa lập gia đình cũng khó, vừa nhìn thấy kiểu tóc là đã có thể nhìn ra được rồi, thật là buồn bực.

“Đúng vậy! Đã quên mời ngài và nữ nhi của ngài uống ly rượu mừng rồi.” Nếu không nhờ có một miếng quản cao lần trước, cũng sợ rằng nàng cũng đã đói đến sinh bệnh rồi.

“Tỷ tỷ đã thành thân rồi sao?” Một giọng nói non nớt chui ra từ đáy bàn, một cô nương từ từ ló đầu ra.

Lạc Tử Mộng đi tới sờ sờ đầu của nàng nói: “Đúng vậy, bé Thư Hương.”

“Tỷ tỷ vẫn còn nhớ rõ tên của Thư Hương à?” Tiểu nha đầu nháy mắt ngọt ngào hỏi nàng.

“Đương nhiên là nhớ rồi, là Thư Hương trong dòng dõi thư hương. Đã trễ thế này rồi mà muội vẫn còn đang học chữ ở đây sao?” Lạc Tử Mộng ngồi xổm trên mặt đất,, nhìn thấy dưới đáy bàn có một chiếc chén nhỏ đặt ánh nến, mặc dù hơi ấm áp, nhưng mà gió lạnh vẫn có thể chui vào, hơn nữa ánh sáng yếu ớt này sao có thể so sánh với ánh đèn thời hiện đại, nhưng mà ở cái thời cổ đại này mà còn có phụ thân ủng hộ nữ nhi học chữ quả là hiếm thấy.

Thư Hương gật đầu một cái rồi nói: “Đúng vậy, đợi muội học thật nhiều chữ thì sau này cũng có thể trở thành tiên sinh dạy học rồi, như vậy cha muội cũng có thể không cần phải dầm mưa dãi nắng buôn bán ở bên ngoài nữa.”

Câu nói này không chỉ làm cho Lạc Tử Mộng xúc động mà cũng làm cho phụ thân của nàng không nhịn mà nước mắt tràn mi, nhưng trên miệng ông lại nói: “Nha đầu này, lại đang nói bậy rồi, nào có nữ nhi xuất đầu lộ diện làm tiên sinh sao?”

“Ai nói là không thể chứ.” Lạc Tử Mộng xoa đầu Thư Hương, nói: “Chuyện mà nam tử có thể làm thì nữ tử cũng có thể làm, trong cung cũng có nữ quan đấy thôi, ai nói là không thể làm tiên sinh dạy học chứ? Giáo dục cho thế hệ con em mai sau tốt hơn là dạy hư học trò.”

Hàn Hạo Thần lại khẽ ngây người, cảm thấy mỗi lần vào thời điểm nào đó nàng luôn có thể nói ra đạo lý lớn.

“Nữ tử cũng có thể làm quan sao?” Thư Hương nghi ngờ chớp chớp mắt.

“Đúng, đương nhiên có thể.”

“Thật tốt quá.” Nàng mỉm cười vỗ tay, nhưng lúc nhìn thấy mái tóc của Lạc Tử Mộng thì nàng lại vân vê vài sợi tóc mai của mình rồi nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ gã cho ai vậy?”

Lạc Tử Mộng cười cười bế bổng tiểu Thư Hương mới bảy tuổi lên, sau đó nhìn về phía Hàn Hạo Thần rồi nói: “Thấy không?”

Thư Hương nhìn nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Hàn Hạo Thần rồi lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Lạc Tử Mộng sau đó rụt cổ chui vào trong ngực của Lạc Tử Mộng, tiếp đó mới gật đầu nhẹ giọng nói: “Muội thấy rồi.”

Nàng đang muốn thả Thư Hương xuống đất thì Thư Hương lại vòng tay qua ôm cổ nàng, nhỏ giọng nói khẽ ở bên tai nàng một câu gì đó, sau đó Lạc Tử Mộng nhìn nhìn Hàn Hạo Thần không nhị được cười thành tiếng.