Chuyện này Lạc Tử Mộng đã sớm dự đoán được từ trước, khi nàng ta ngã xuống đã cố ý tạo thành tiếng động lớn, không chỉ khiến Hàn Hạo Thần cảm thấy thương hại nàng ta, mà còn khiến người khác xem nàng là "Đố phụ".
Thật ra nàng sớm nên nghĩ đến chuyện này có thể sẽ xảy ra? Nhưng nàng lại bị kích động, bởi vì bản thân nàng không thể chấp nhận được chuyện nữ nhân khác nhào vào trong lòng Hàn Hạo Thần.
Nhưng nàng thật không ngờ, Hàn Hạo Thần lại có thể đau lòng vì Hoa Thiên Nhụy, chẳng lẽ những lời Lan phi nói là thật sao? Thật ra thì Hàn Hạo Thần cũng có tình cảm với Hoa Thiên Nhụy, chỉ vì nàng ta đang còn nhỏ tuổi, nên phải đợi nàng ta lớn thêm một chút mới cưới vào cửa?
Hàn Hạo Thần đỡ Hoa Thiên Nhụy ngồi ở trên ghế, Hoa Thiên Nhụy liền thừa dịp ngả vào trong ngực của hắn, mi tâm của hắn khẽ nhíu lại, nhưng đang ở trước mặt của mọi người nên không tiện đẩy nàng ta ra.
Thấy cảnh tượng đó, Lạc Tử Mộng không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, nàng đi ra phía sau Thiên Điện sau đó liền chạy một mạch ra ngoài , lại phát hiện quanh đi quẩn lại căn bản không tìm thấy lối ra khỏi hoàng cung.
Trước mặt nàng toàn là hoa tươi nở rộ, xem ra đây chắc là Ngự Hoa Viên, trời lạnh như thế này tại sao hoa có thể nở rộ như vậy, sau đó nàng suy nghĩ lại, nơi này là hoàng cung, không gì là không thể, mùa đông ở đây hoa nở rộ là chuyện thường tình.
Trong Ngự Hoa Viên có xích đu, nhìn qua trang sức và cách ăn mặc chắc hẳn đám người kia có thân phận cũng không tệ , chỉ là cung nữ cũng được đối xử tốt như vậy, không làm cho chủ tử tức giận đã là chuyện tốt rồi. Nghĩ lại nàng quả thật là may mắn, khi xuyên qua không xuyên đến trong cung làm cung nữ hoặc làm a hoàn, nhưng nàng không phải là một người cam chịu số phận, nếu nàng đã lựa chọn hắn, dù hắn là Vương Gia, nàng cũng sẽ không cùng người khác tranh giành phu quân, trừ phi nàng chết.
Nàng càng đu xích đu càng đưa nàng bay lên cao, ở trên cao thì nàng có thể nhìn phong cảnh ở trước mặt không sót một thứ gì: những cung nhân đang bận rộn đi lại, đám phi tần nhàn nhã, vô ưu vô lự đang cùng đám hoàng tử và công chúa của bọn họ chơi đùa ở trong hoa viên.
Thế nhưng yên bình như vậy có thể kéo dài được trong bao lâu? Một năm? Năm năm? Hay là mười năm?
Hàn Vũ nước, nàng chưa từng nghe qua đất nước này, cũng có nghĩa là một ngày nào đó sẽ bị diệt vong. Hôm nay ngươi cùng ta tranh đoạt, cuối cùng không phải là trở thành vật trong túi người khác sao?
"Ngươi là người phương nào?" Đột nhiên nàng nghe được một giọng nói của thái giám truyền đến, thấy Lạc Tử Mộng không để ý tới mình, hắn liền tiến đến đứng ở trước mặt nàng nói, "Thật là to gan lớn mật, còn không mau di xuống, ngươi có biết đây là xích đu của ai không?"
Lạc Tử Mộng mỉm cười yếu ớt, xem ra lại là một tên nô tài chó cậy gần nhà, liệu hiện tại chủ tử của hắn có đang đứng nhìn xem cảnh tượng này không? Nếu không tại sao hắn có thể dùng cái giọng điệu này nói chuyện với nàng, chẳng qua nghe hắn nói như vậy cũng có thể hiểu rằng hắn chỉ là một tên nô tài ngu xuẩn, như thế nào lại không nhìn ra hiện tại quần áo nàng đang mặc trên người cũng không phải cung nữ bình thường có thể mặc?
Nếu như là một tên nô tài thông minh, nên hỏi nàng cho rõ ràng sau đó mới quyết định dùng giọng điệu nào đến nói chuyện với nàng, cho nên người như hắn, cả đời này chỉ có thể làm một tên tiểu nô tài, hơn nữa còn bị chủ tử đem ra xả giận.
Tên tiểu thái giám thấy Lạc Tử Mộng cười hắn liền nổi giận: "Ngươi còn cười? Có tin ta sẽ đi bẩm báo nương nương để người trừng trị nha đầu không hiểu chuyện như ngươi không?"
"Hả? Ngươi tên là gì? Nương nương nhà ngươi là ai vậy?" Trái lại nàng rất có hứng thú cùng hắn nói chuyện, dù sao mới vừa rồi nàng cũng nhất thời tức giận, hiện tại đi khi dễ cái tên tiểu thái giám này cũng trở thành một chuyện vui.
Tiểu thái giám vừa nghe nàng hỏi vậy, liền chống nạnh bắt đầu đắc chí đứng lên: "Ta tên là Đậu Tử, nương nương nhà ta là Lan phi nương nương, người đang là tâm phúc của hoàng thượng, hiện tại ngươi đang chơi xích đu của nương nương nhà ta, nếu không muốn chết thì nhanh xuống đi."
Lạc Tử Mộng cười thầm, thật là có duyên, mới vừa rời khỏi hai tỷ muội họ, nhưng cuối cùng vẫn đụng phải nô tài cùng xích đu của nàng ta. "Oan gia ngõ hẹp" câu này quả không sai.
"Thì ra là xích đu của Lan phi nương nương?" Nàng lười biếng nói, tròng mắt cười như không cười nhìn về phía trước.
Tiểu thái giám tên Đậu Tử kia vốn đang đắc chí lại nhìn thấy nàng vẻ mặt lười biếng của nàng, khóe miệng nàng cười nhạt khiến hắn gấp đến độ dậm chân nói: "Ngươi nói nhảm, ngươi còn không mau xuống!"
"Nếu là ta không xuống thì sao?" Nàng căn bản không đem tên tiểu thái giám mới mười ba mười bốn tuổi để ở trong mắt, chẳng qua hắn cũng chỉ là một tên tiểu tử chưa trưởng thành mà thôi
"Ngươi. . . . . ." Quả nhiên Đậu Tử không nén nổi tức giận, hắn chỉ tay về phía Lạc Tử Mộng nói: "Nếu như ngươi không xuống, cẩn thận ta đi tìm người tới dậy dỗ ngươi!"
"Ngươi sẽ đi tìm ai tới dạy dỗ Thần vương phi?"
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên khiến hai người đều có chút sững sờ, Đậu Tử vội vàng quỳ xuống trên đất cầu xin: "Tham kiến Thần vương điện hạ."
Lạc Tử Mộng không quay đầu lại, nàng lẳng lặng dừng xích đu lại không nói câu gì. Ngược lại nàng có chút không ngờ nhanh như vậy hắn đã tìm được nàng, nàng còn tưởng rằng hiện tại hắn đang cố gắng an ủi Nhụy nhi của hắn cơ đấy. Mà nàng là gì trong lòng hắn? Chẳng qua nàng chỉ là một cô nhi vô thân vô cố mà thôi, dù ở hiện đại hay cổ đại nàng cũng chỉ có một mình.
"Nô tài đáng chết, mới vừa rồi nô tài lỡ lời, nô tài thật không biết vị này là Thần vương phi, Thần vương phi thứ tội, Thần vương phi thứ tội, xin Thần Vương Gia hãy trách phạt nô tài."
Hiển nhiên Đậu Tử bị Hàn Hạo Thần làm cho sợ hãi, hắn thật không nghĩ tới người ngồi ở trên xích đu lại là Thần vương phi, hắn còn tưởng rằng không biết cung nữ nào lại có lá gan lớn muốn gây sự chú ý của hoàng thượng mà ngồi trên xích đu của Lan phi. Bởi vì trong cung chuyện như vậy là chuyện thường gặp, có nhiều cung nữ không muốn chết già ở trong cung, liền tìm cách quyến rũ hoàng thượng, không ngờ hắn lại đắc tội với người không nên đắc tội.
Lạc Tử Mộng vừa đi lại vừa nói: "Thôi, dù sao ngươi cũng không biết thân phận của ta, huống chi đánh chó cũng phải ngó mặt chủ không phải sao?"
"Nô tài đáng chết, tạ Thần vương phi thứ tội." trên trán Đậu Tử liên tiếp chảy mồ hôi lạnh, nghe thấy Lạc Tử Mộng vừa nói thế liền thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không nhanh không chậm nói: "Chết? Chủ tử của ngươi nhìn thấy thì sao, mau đứng dậy đi, nếu ngươi bị thương chẳng phải chủ tử của ngươi sẽ đau lòng sao, đến lúc đó không chừng sẽ ôm ngươi đi nhìn ngự y đó."
Đậu Tử lúng túng cười: "Thần vương phi nói đùa, nô tài mệnh khổ, trừ mình ra, ai sẽ đau lòng vì nô tài đây?"
Nàng cười khổ một tiếng: "Đúng vậy, ở chỗ này không có thân phận không có địa vị, trừ mình ra, ai sẽ đau lòng đây?"
Hàn Hạo Thần nghe nàng nói vậy, tròng mắt lóe sáng, tuy nàng đang nói chuyện với tên thái giám kia nhưng hắn biết nàng đang ám chỉ hắn. Làm sao để nàng hiểu được tấm lòng của hắn đây? Mới vừa rồi khi hắn không thấy nàng đâu, hắn đã cảm thấy rất lo sợ liền lập tức phái người đi tìm nàng khắp nơi, nếu không phải nàng đang chơi xích đu, mà ở bên ngoài hoàng cung thì hắn thật khó có thể tìm thấy nàng.
"Mộng nhi, mau xuống đây, chúng ta phải trở về rồi." Hàn Hạo Thần vươn tay về phía nàng.
"Thần Vương Gia muốn ta trở về sao? Vậy thì chàng nhận lầm người rồi?"
"Mộng nhi, có gì trở về rồi hãy nói được không?"
Thái độ của Hàn Hạo Thần khiến Đậu Tử có chút ngây ngẩn, trong ấn tượng của hắn, Hàn Hạo Thần tuyệt đối sẽ không dùng giọng điệu ôn hòa để nói chuyện với bất kỳ người nào, dù nói chuyện với huynh đệ hắn cũng dùng giọng điệu lạnh lùng, đối với nô tài càng phải như vậy, chưa từng thấy qua hắn dịu dàng với ai.
Lạc Tử Mộng nhìn lên trời hít một hơi thật sâu, hiện tại nàng không còn nơi nào khác để trở về, trừ trở về Thần vương phủ ra nàng không còn nơi nào để đi? Ở lại hoàng cung? Nơi đây cũng không phải là nơi tốt đẹp gì.
Xích đu chậm rãi dừng lại, tay của hắn đang giơ ở trước mặt nàng, nhìn lòng bàn tay hắn, vừa nhìn liền biết ngay đây là bàn tay của người tập võ, trên tay nổi lên nhiều vết chai, mỗi một lần hắn vuốt ve mặt nàng, nàng đều có thể cảm nhận được lòng bàn tay của hắn thô ráp, nhưng nàng luôn thích cảm giác hắn vuốt ve mặt nàng.
Nhưng bây giờ. . . . . .
Nàng lạnh lùng hất tay hắn ra đứng dậy đi về phía trước.
"Mộng nhi." Hắn đuổi theo giữ chặt vai nàng.
Nàng né người sang một bên thoát khỏi tay của hắn nói: "Không phải đi về sao?"
Hắn trầm mặc một hồi: "Nàng còn đang tức giận chuyện vừa rồi sao?"
Nàng quay đầu cười lạnh: "Sao dám, chàng là Vương Gia, chàng muốn làm gì thì ai có thể cấm được, ta có tư cách gì mà tức giận !"
Hàn Hạo Thần nhấp nhẹ môi mỏng, bộ dạng của nàng như vậy mà bảo là không tức giận, sợ rằng hôm nay nếu hắn không làm nàng bớt giận xem ra sau này bản thân khó sống nổi. Thiệu Tần đang đứng bên cạnh cúi đầu không nói tiếng nào, chắc hẳn hắn cũng cảm thấy chuyện này khó giải quyết.
"Ta biết nàng đang giận ta." Hắn ôm nàng vào ngực.
Vừa mới chạm vào lồng ngực của hắn, Lạc Tử Mộng cảm giác toàn thân muốn bốc hỏa, bởi vì nơi đó rõ ràng vẫn còn mùi hương của Hoa Thiên Nhụy, trên người trượng phu của mình có mùi của nữ nhân khác, bất luận là một vị thê tử nào cũng không thể chấp nhận được chuyện này, huống chi đang trong lúc tân hôn.
Nàng gắng sức đẩy hắn ra, ngước đầu lên giận dữ nói: "Có ghê tởm hay không? Mới vừa ôm hết người này tới người khác giờ lại quay sang ôm ta, nghe đã thấy mắc ói."
Hàn Hạo Thần và Thiệu Tần sững sờ, đám cung nhân bên cạnh càng thêm cả kinh lui về phía sau vài bước. Nhưng Lạc Tử Mộng không hề để ý đến việc đáy mắt hắn lóe lên kinh ngạc, nàng gào xong liền xoay người chuẩn bị rời đi, lại nghe được sau lưng Thiệu Tần vội vàng mở miệng: "Vương Gia. . . . . . Ngài đừng. . . . . ."
Nàng tò mò, không biết hắn đang làm cái gì, khi nàng quay đầu nhìn lại đúng lúc thấy Hàn Hạo Thần đang đứng đó cởi quần áo, nàng vội vàng tiến lên nhìn động tác của hắn nhíu mày hỏi: "Chàng đang làm gì vậy?"
Chỉ thấy hắn cởi áo khoác, đem ngọc đái buộc ở bên trong y phục, gió lạnh thổi tới cũng khiến người đang mặc áo bông thật dày cũng cảm thấy run rẩy, thế nhưng hắn lại đem áo khoác ném cho Thiệu Tần nói: "Đem đi đốt."
"Vương Gia, bộ y phục này ngài chỉ mới mặc qua hai lần, hơn nữa tốn hơn ngàn lượng bạc mới mua được nó." Thiệu Tần cảm thấy thật đáng tiếc, bộ y phục này giá trị hơn ngàn lượng, cứ như vậy đốt đi, không phải tương đương với đốt tiền sao?
Thế nhưng mặt hắn không đổi sắc nói: "Đốt." Khi nhìn về phía Lạc Tử Mộng rõ ràng vẻ mặt hắn đã hòa hoãn hơn: "Nếu như làm vậy thì sẽ không còn mùi gì nữa, nàng sẽ không tức giận nữa phải không?"
Nàng nhìn bộ y phục, nghe Thiệu Tần nói giá trị lên đến ngàn lượng, thật ra khi nàng nhìn thấy hắn mặc bộ y phục này ôm qua Hoa Thiên Nhụy, thì trong lòng cảm thấy không thoải mái. Chỉ là đốt y phục. . . . . .
"Đốt y phục, chàng không sợ điềm xấu sao?" Đối với Trung Quốc mà nói, trừ phi là người chết mới đốt y phục, nếu không thì điều không may mắn sẽ xảy đến. Mặc dù chỉ là lời nói của người xưa để lại, nhưng vẫn có rất nhiều người tin.
Hắn dùng tay vuốt ve mặt nàng mỉm cười.
Hắn căn bản sẽ không để ý đến một bộ y phục, cho dù là hơn ngàn lượng, trong lòng hắn nàng là vô giá.
Lạc Tử Mộng không muốn trong sinh mệnh của hắn tồn tại một nữ nhân khác, dù chỉ là một góc trong lòng cũng không được.
Nàng đẩy tay hắn ra, cảm giác ngón tay hắn có chút lạnh lẽo, nàng cố ý không để ý đến hắn, sau đó lạnh nhạt nói: "Y phục có thể thiêu hủy, vậy tay chàng cũng từng chạm qua nàng ta, chẳng lẽ cũng muốn chém đứt sao?"
"Vương phi. . . . . ." Thiệu Tần Nhất thét lên kinh hãi, nhưng lại bị Hàn Hạo Thần ngăn lại.
"Nếu chém đứt tay rồi sẽ rất bất tiện?"
"Chẳng hạn như? Ta sẽ không thể ôm nàng?"
"Ta sẽ không dễ dàng để chàng ôm ta!"
Lạc Tử Mộng thét lên một tiếng kinh hãi, cả người bị hắn ôm lấy bay lên không. Cũng bởi vì nàng thét lên một tiếng như vậy, khiến đám cung nhân ở xung quanh chú ý đến.
"Thả ta xuống! Chàng ôm ấp người khác tới nghiện rồi phải hay không?" Thấy mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, nàng thật muốn tìm một chỗ để chốn.
"Là ta thích ôm nàng thôi, nếu nàng còn chưa hết giận, vậy ta sẽ ôm nàng đi dạo hoàng cung một vòng." Hắn ôm nàng thật chặt sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
"Này!" Nàng nhìn thấy cửa Thiên Điện cách đó không xa, hoàng thượng và hoàng hậu, mấy người bọn họ đang nhìn hai người, tình cảnh như thế khiến nàng không biết nói gì, "Ai muốn đi dạo cùng chàng, chàng có đủ sức lực để đưa ta đi khắp hoàng cung sao?"
Hàn Hạo Thần tiến tới bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Ta có đủ sức lực hay không, không phải nàng là người biết rõ nhất hay sao?".
Mặt Lạc Tử Mộng đỏ lên, hắn dám giở trò lưu manh với nàng.
Chỉ thấy cách đó không xa Hoa Thiên Nhụy đang cắn răng nghiến lợi, tức giận trong lòng Lạc Tử Mộng đã dịu bớt xuống: "Trước tiên chàng thả ta xuống đi!"
Hàn Hạo Thần cúi đầu nhìn nàng cuối cùng vẫn đặt nàng xuống.
Sau khi hai chân chạm đất, nàng đi tới phía sau hắn, vỗ vỗ lưng của hắn ra lệnh: "Cúi người xuống."
Thiệu Tần ở một bên há miệng ngạc nhiên sau đó vội vàng ngậm miệng lại.
Trước mắt bao người, Hàn Hạo Thần mỉm cười cúi người xuống, nàng có thể ra lệnh cho hắn, còn tốt hơn việc nàng cùng hắn chiến tranh lạnh. Hắn vừa cúi người xuống, Lạc Tử Mộng liền nằm lên trên lưng hắn.
"Đi thôi" Lúc nói những lời này tựa như mới vừa rồi nàng không có tức giận với hắn, khi hắn cúi người xuống, trong giây phút đó nàng đã không còn giận hắn nữa rồi.
Khi hắn cõng nàng, nàng có cảm giác tất cả ánh mắt đang dồn về phía nàng, mà tròng mắt của Hoa Thiên Nhụy và Hoa Thiên Lan giống như một thanh kiếm muốn đâm thủng lưng của nàng, nàng có thể tưởng tượng được tâm tình của các nàng hôm nay ra sao?
Hàn Hạo Thần muốn cõng nàng về phía xe ngựa thì nàng đột nhiên mở miệng nói: "Chàng cõng ta đến trước cửa thành đi."
Từ chỗ bọn họ đến cửa thành còn cách trăm mét cự ly, dọc đường đi hình ảnh Hàn Hạo Thần cõng Lạc Tử Mông đều rơi vào trong tầm mắt của Hoa Thiên Nhụy, tất cả cung nhân cùng thị vệ đều thấy cảnh tượng này. Mặc dù Lạc Tử Mộng được Hàn Hạo Thần cõng ở trên lưng, nhưng những khó chịu trong lòng nàng cũng không giảm bớt. Chuyện mới vừa rồi hắn ôm Hoa Thiên Nhụy nàng vẫn canh cánh trong lòng, hành động nãy giờ của nàng chẳng qua cũng chỉ muốn chọc tức Hoa Thiên Nhụy mà thôi, chỉ có làm như vậy nàng mới có thể hả giận?
Cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ đến bản thân mình lại để ý chuyện này như vậy, vừa nghĩ tới việc ánh mắt Hoa Thiên Nhụy nhìn xuyên qua đám thái y nhìn nàng hả hê cười, trong lòng nàng như có gai đâm vào. Xe ngựa đi phía sau bọn họ từ từ đi về phía trước, suốt đường đi Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng không nói câu gì.
Cho dù là như vậy, hắn đều có thể cảm nhận được rõ ràng nội tâm nàng đang giãy giụa.
Hắn biết nàng là một nữ tử khác người, chưa bao giờ nàng cảm thấy nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, đối với nàng mà nói nam nữ đều bình đẳng như nhau. Về chuyện tình cảm hai bên phải một lòng với nhau, cũng chính bởi vì nàng đặc biệt như vậy, mới khiến cho hắn càng thêm yêu nàng, mà ý tưởng của nàng cũng chính là ý nghĩ của hắn.
"Đến" Hắn dừng bước chậm rãi mở miệng, giọng nói nhu hòa không có một tia tức giận.
Hai người ngồi lên xe ngựa, Lạc Tử Mộng lẳng lặng nhìn cảnh tượng bên ngoài xe ngựa, không nói câu gì.
Cửa Thiên Điện, Hàn Hạo Hữu không thể tưởng tượng nổi những gì mình vừa thấy, hắn nhìn về phía xe ngựa đang dần đi xa mở miệng nói: "Thật không nghĩ đến nhị đệ lại cưng chiều Mộng nhi như vậy."
Hoàng hậu cảm khái, trong con ngươi ẩn chứa sự hâm mộ: "Đúng vậy, người ta nói ' con người sắt đá cũng có lúc Nhu Tình ', vốn thần thiếp không tin, hôm nay xem ra mọi chuyện đúng thật rồi, Thần vương phi thật có phúc."
"Hoàng hậu cảm giác mình không phải là người có phúc sao?" Hàn Hạo Hữu ghé mắt nhìn về phía hoàng hậu.
Hoàng hậu cả kinh, mới vừa rồi lại lỡ lời, vội vàng cười một tiếng nói: "Thần thiếp có thể được hoàng thượng ưu ái, tự nhiên cũng là người có phúc."
Hàn Hạo Hữu cười nhạt không có lên tiếng, hắn xoay người rời khỏi Thiên Điện, hoàng hậu cũng vội vàng đi theo.
Lan phi quay đầu nhìn Hoa Thiên Nhụy nói: "Muội có tức giận cũng vô dụng thôi, tức giận chỉ khiến muội thất bại, người khác cũng không bị thương tổn nửa phần."
"Vậy muội phải làm sao?" Hoa Thiên Nhụy không ngừng nắm chặt chiếc khăn trong tay. "Mới vừa rồi tỷ cũng thấy đấy, Thần ca ca vừa nhìn thấy con tiện nhân Lạc Tử Mộng kia rời đi liền mất hồn mất vía, vừa nghe ngự y nói thương thế ở chân của muội không có vấn đề gì, chỉ cần dán mấy tấm thuốc dán là có thể khỏi, hắn liền lập tức ném muội qua một bên đuổi theo nàng ta, từ nhỏ đến lớn muội chưa từng thấy qua hắn đối với người nào như vậy."
"Người ta mới tân hôn , muội cho rằng chỉ cần có vết thương ở chân của muội mà có thể lưu lại tim của hắn sao?" Lan phi cười lạnh, xem ra muội muội của nàng ta vẫn còn rất đơn thuần.
Hoa Thiên Nhụy nhìn về phía Lan phi có chút giận dỗi nói: "Nhưng. . . . . . Đây không phải là tỷ dạy cho ta làm như thế sao? Nếu như không muốn dùng, sao tỷ còn bảo ta làm bộ ngã xuống?"
Lan phi cười cười lắc đầu: "Ai da, muội muội ngốc của ta! Nếu chỉ dùng một chiêu liền có hiệu quả, chắc tất cả nữ nhân trong hậu cung đều bị ta đuổi đi hết rồi? Muội gấp cái gì? Mới vừa rồi muội chỉ ngã vào trong ngực Thần vương gia thôi mà nữ nhân kia đã tức giận đến xoay người bỏ đi rồi, nàng ta cũng chỉ là một bình dấm chua mà thôi? Biết rõ nàng ta là một người như thế nào, sau này muốn đối phó nàng không phải là không biết có là biện pháp?"
"Tỷ tỷ! Tỷ thật thông minh!" Hoa Thiện Nhụy lúc này mới nhếch môi khẽ cười, "Vậy sau này ta phải làm gì?"
Mặc dù cùng một mẹ sinh ra, nhưng có lẽ bởi vì mẫu thân chết sớm, nên tính tình huynh muội ba người bọn họ cũng khác xa. Hoa Thiên Lan giống cha hơn, trí khôn không thua nam nhi, cho nên Hàn Hạo Hữu muốn giữ nàng ở bên người bày mưu tính kế cho hắn, Hoa Thiên Nhụy giống mẹ hơn, đơn thuần ngay thẳng. Nhưng nhờ Hoa Thiên Lan hun đúc mà tính tình cũng thay đổi. Hoa Thiên Sóc thân là Phiêu Kỵ đại tướng quân, về mưu trí của hắn không cần nói nhiều lời, trí khôn kế thừa của phụ thân, tính cách kế thừa của mẫu thân, cho nên hắn không mấy khi cùng phụ thân và Hoa Thiên Lan bàn bạc mưu bởi vì không hợp ý kiến của nhau, nhưng ngược lại hắn rất thân thiết với Hàn Hạo Thần.
Lan phi dùng ngón trỏ chọc chọc đầu của nàng nở nụ cười bất đắc dĩ : "Thật là một nha đầu nóng nảy, ghé sát tai lại đây."
Hoa Thiên Nhụy nghiêng tai qua, Lan phi nói nhỏ với nàng mấy câu, nàng luôn mồm khen hay.