Lạc Tử Mộng trong lòng bấm tay tính toán, chỉ mỗi hỉ nương và thái y đã hết hai trăm lượng, toàn bộ hạ nhân trong vương phủ hạ thì sẽ tiêu hết bao nhiêu tiền đây? Hàn Hạo Thần này, cũng không biết quản lý, cứ tiêu tiền như nước như vậy, cho dù có Núi Vàng Núi Bạc cũng có lúc hết!
Nhưng mà hắn vừa rồi nói "Hôm nay đại hỉ" thật sự khiến lòng nàng rung động, xem ra hắn vẫn luôn để ý đến việc nàng bị trúng độc, nàng giải trừ hết độc khiến hắn rất vui, điều này khiến nàng có cảm giác vui sướng không thể nào diễn tả được.
Bên trong tân phòng chỉ còn lại hai người là Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng, âm thanh huyên náo lúc đầu đã lập tức được thay thế bằng tĩnh lặng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trên trán nàng: "Bây giờ thật sự không có việc gì nữa chứ?"
Ánh mắt nàng di chuyển sang hướng khác ho nhẹ một tiếng, sau đó mỉm cười nói: "Vâng, không sao nữa rồi!" Hàn Hạo Thần hiếm khi cười lớn, mà Lạc Tử Mộng cũng là lập tức nhào vào trong ngực của hắn cảm khái, "A. . . . . . Cảm giác có thể nói chuyện thật sự rất tốt! Mấy ngày nay ta kìm nén sắp hỏng rồi! Cho dù có người mắng ta, ta cũng chỉ có thể nghe, khó chịu chết đi được!"
"Người nào mắng nàng?" Hắn nghe vậy lập tức cau mày lại nhìn nàng, bất kể nàng làm cái gì, không có ai có tư cách mắng nàng một câu, ai cũng không có tư cách.
Lạc Tử Mộng không ngờ phản ứng của hắn lớn như vậy, đành phải khai hết sự tình xảy ra mấy ngày hôm trước: "Thật ra thì cũng không phải mắng ta..., chỉ là ở trong cung Lan phi nói với ta một ít chuyện về chàng."
"Chuyện gì?"
"Nàng nói. . . . . . Chờ đến sang năm, Hoa Thiên Nhụy đến tuổi xuất giá, trước đây chàng yêu thương nàng ta nhưng tuổi còn nhỏ nên chưa lấy nàng, đợi sang năm chàng sẽ xin tứ hôn, hơn nữa ta là chính thất cần phải chuẩn bị tất cả, trong lòng chàng Hoa Thiên Nhụy là bảo bối nên sẽ không cần quan tâm đến mọi việc trong vương phủ, chỉ cần ở bên cạnh chàng chiếu cố chàng là được."
"Ăn nói bừa bãi!" Hàn Hạo Thần tức giận mắng một câu
Lạc Tử Mộng lập tức không ngồi yên, nhảy dựng lên tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Chàng không tin ta?"
Hàn Hạo Thần ý thức được lời nói của mình làm cho nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Ta không phải nói nàng nói năng bậy bạ, ta đang nói Lan phi."
"Chàng không nói như vậy? Vậy tại sao nàng lại có thể tưởng tượng được sinh động như vậy chứ?" Nàng vẫn còn hơi nghi ngờ. Dĩ nhiên, nàng có thể nghi ngờ hắn, nhưng mà hắn không thể nghi ngờ nàng.
Hàn Hạo Thần bước tới nắm lấy vai nàng nhìn vào khuôn mặt đang tức giận của nàng mỉm cười: "Trong cung nữ nhân am hiểu nhất không phải là diễn trò hay sao? Nói chuyện một cách sinh động có gì kỳ lạ chứ? Nếu là thật sự thì trái lại thành cảnh tượng đặc sắc quá rồi."
Hắn trong lời nói của hắn có một ý nghĩa khác khiến Lạc Tử Mộng giật mình, mặc dù Hàn Hạo Thần từng là hoàng tử, bây giờ là Vương Gia, nhưng nàng có cảm giác hắn bài xích người trong cung, dường như là chuyện gì đó mà nàng không biết, nhưng hắn lại không muốn nói rõ.
Có điều mỗi người trong lòng đều tồn tại một bí mật? Hắn không muốn nói, nàng cũng không muốn truy hỏi đến cùng, nếu đến lúc thời cơ chín muồi, chỉ cần nàng nhắc đến hắn sẽ tự nhiên trả lời nàng. Nàng tin tưởng chỉ cần hai người tin tưởng lẫn nhau, sẽ có thể đi đến cuối con đường.
Nói đến mọi việc trong cung, nàng lại có cảm giác không khí có chút đè nén, Lạc Tử Mộng nhìn Hàn Hạo Thần một chút, thấy hắn của hắn sâu xa, nàng vẫn nhịn không được hỏi lại: "Chàng thật sự không sẽ lấy nàng ta?"
Hàn Hạo Thần nhíu mày: "Đúng vậy"
"Ưmh. . . . . ." Nàng suy nghĩ một chút lại hỏi, "Vậy người khác thì sao? Có phải sau này sẽ vẫn lấy người khác nữa?" Mặc dù lúc trước hắn cam kết với nàng muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nhưng nàng lại muốn nghe hắn nói lại một lần nữa.
Thế nhưng hắn lại cố lảng tránh: "Người khác ở đâu ra chứ?"
Lần này nàng bắt đầu sốt ruột: "Bây giờ không có không có nghĩa là về sau không có, nếu như có một nữ nhân vừa hiền lành vừa đẹp xuất hiện trước mặt chàng, vậy chàng có thể thay đổi không ?"
"Làm sao lại có nhiều nếu như vậy?" Hắn thật sự rất bội phục trí tưởng tượng của nàng, không thể nào nói chuyện tình cảm với sự thật được với nàng.
Nhưng nàng vẫn nhất quyết không tha: "Vậy nếu có thì sao?"
Điều nàng muốn nhất chính là cảm giác an toàn, từ xưa đến giờ nữ tử luôn một lòng si mê những kẻ bạc tình, mặc dù nàng hiểu đạo lý này, nhưng nàng là người ở thế kỷ 21, làm sao có thể tiếp thu nhận được cảnh cùng người khác chung một chồng?
Trượng phu của mình tối hôm trước cùng nữ nhân khác cùng giường chung gối tình ý triền miên, sau đó lại cùng ngươi ở trên giường hô mưa gọi gió, tình cảnh như vậy vừa suy nghĩ một chút đã khiến người ta sởn tóc gáy.
Thấy nàng không có ý định bỏ qua, Hàn Hạo Thần cười nhẹ nhàng lắc đầu, loại tình thần này của nàng nếu để chất vấn phạm nhân và mật thám ngược lại sẽ làm cho người ta thú nhận không kiêng kỵ. Chẳng qua nếu như hắn trả lời, thì tối này sẽ quá yên tĩnh đi.
Hắn bất đắc dĩ nhéo mũi của nàng cười nói: "Nếu như có cũng không cần, như vậy được chưa?"
Nàng con cười thầm: "Như vậy còn được." Đáp án này cuối cùng khiến cho nàng hài lòng, ai biết được câu tiếp theo của nàng lại khiến vẻ mắt hắn hắc tuyến, "Chàng nếu dám cưới tiểu thiếp, cẩn thận nửa đêm ta thiến chàng."
Câu nói của nàng khiến Hàn Hạo Thần không tự chủ được nhìn nửa dưới của mình, dường như có cảm giác có một luồng khí lạnh từ dưới thân chậm rãi xông lên.
Thấy nàng tháo trang sức trên đầu và giá y xuống, toàn thân nhẹ nhàng đi đến bên giường ngáp một cái, hắn từ từ tiến tới bên tai nàng, dùng âm thanh cực kỳ mập mờ nới: "Nói như vậy, chẳng lẽ nàng muốn làm quả phụ rồi à? Vậy không phải là nàng đang tự trừng phạt bản thân sao?"
Ai ngờ lạc Tử Mộng nhún vai một cái xoay người đi tới bên giường nói: "Trên đời nam nhân nhiều như vậy, tại sao ta lại có thể vì một nam nhân không có tình cảm với ta mà làm quả phụ? Ta cũng không phải là Tần Hương Liên."
Người phía sau giận tái mặt con ngươi nguy hiểm nheo lại: "Nàng nói nàng còn có thể tìm người khác?"
Nàng thoải mái nằm lên giường dặn dò: "Chàng dám tìm nữ nhân khác, ta cũng sẽ thiến chàng rồi tìm nam nhân khác."
Được rồi! Hàn Hạo Thần không còn cách nào khác nàng đối với chuyện này rất kiên trì, hắn phải hướng về phía nàng đảm bảo: "Nhất sinh nhất thế nhất song nhân" cũng không phải là nói suông, cho nên cũng không bao giờ có nữ nhân hay nam nhân khác nữa.
Hôm nay đêm động phòng hoa chúc, một khắc xuân tiêu, cần gì phải lãng phí thời gian nói những chuyện không có khả năng đó chứ.
Lạc Tử Mộng chỉ nghe sau lưng vang lên tiếng sột sột soạt soạt, sau đó bên phía bên cạnh giường lún xuống, sau đó bàn tay hắn bắt đầu dao động trên người nàng.
"Làm gì vậy!" Nàng vuốt ve tay của hắn cả người lại dịch vào phía bên trong dường.
Hàn Hạo Thần cũng xê dịch theo hướng nàng, sau đó tiến tới bên tai nàng thì thầm nói: "Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta. . . . . ."
"Vậy thì thế nào?" Lạc Tử Mộng tức giận đáp lễ một câu. Hai người cũng không phải là lần đầu tiên, cái gì mà đêm động phòng hoa chúc, hai lần trước hắn đều làm hại nàng mệt rã rời, nàng bây giờ đối với phương diện kia đúng thật không có cách nào chống đỡ được.
Lời của nàng khiến cho hắn nhất thời cứng họng.
Như thế nào? Đương nhiên là làm chuyện xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng rồi ! Chẳng lẽ hai người còn có thể ngủ hay sao? Hắn là nam nhân bình thường có đầy đủ tinh lực, mỹ nhân như hoa như ngọc ngay bên cạnh hắn làm sao có thể làm Liễu Hạ Huệ, trừ phi có hai khả năng, một là không yêu, hai là "Phía dưới" hỏng rồi!
Mà hai loại khả năng sẽ không xảy ra ở trên người của hắn.
Nhẹ nhàng không được cũng chỉ có thể đến Bá Vương ngạnh thượng cung rồi, đối với phương diện này hắn không phải là người có kinh nghiệm bình thường, lần đó nàng mãnh liệt yêu cầu hắn không cần phụ trách, không phải đều dùng một chiêu như vậy sao?
Hắn nhếch môi cười, đột nhiên nghiêng người đè lên trên người của nàng, tiếng kêu sợ hãi chưa kịp vang lên, môi của hắn đã che kín môi nàng nuốt tiếng kêu của nàng vào trong bụng.
Lạc Tử Mộng trong lòng thầm mắng, người này dùng cách này đến nghiện rôi, xem ra hắn vẫn cho rằng dùng chiêu này có thể chế phục được nàng? Nếu cứ như vậy thì làm sao hắn biết quý trọng?
Hạ quyết tâm, nàng ra sức khẽ cắn hắn, chỉ nghe một tiếng kêu buồn bực truyền ra khỏi căn phòng.
Bên ngoài tân phòng, quản gia, Thiệu Tần, Tiểu Đông và Liên Vân bốn người vẫn đang len lén nghe, lại nghe thấy tiếng kêu của Hàn Hạo Thần, mọi người đều không hiểu tại sao.
Tần quản gia khó hiểu sờ sờ đầu nghi ngờ nói: "Quái! Lần đầu tiên ta nghe thấy tiếng kêu của tân lang truyền ra khỏi phòng!"
Tiểu Đông đột nhiên nhỏ giọng cười hắc hắc: "Chẳng lẽ là vương phi của chúng ta quá lợi hại, cho nên Vương Gia chúng ta chống đỡ không được?"
"Ngươi nói bậy bạ gì vậy ?" Liên Vân đỏ mặt dùng cành cây nhỏ chọc chọc vào đầu hắn, "Nói ra những lời này không sợ người ta chê cười.
Thiệu Tần thực sự hiếm khi hiếu kỳ như vậy không ngừng nhìn quanh, trong miệng còn thầm nói: "Tiểu Đông nói cũng có chút ít đạo lý, đến bây giờ vẫn chưa nghe được động tĩnh của Vương phi, giống như bây giờ không có bất cứ động tĩnh gì."
"Chẳng lẽ bọn họ ngủ rồi hả ? Không thể nào?" Tần quản gia bám ở trên cửa cố gắng ngó vào trong, biết rõ cái gì cũng không nhìn được, nhưng vẫn muốn nhìn thấy được gì đó, hắn một lát dùng mắt nhìn, một lát dùng tai nghe, nhưng mà cái gì cũng không nghe không thấy được. Bất đắc dĩ hắn vỗ vỗ tay áo bỏ qua, "Thôi, ta đi ngủ trước đây, thật không nghĩ đến Vương Gia trẻ tuổi thể lực dồi dào như vậy, mà đêm động phòng hoa chúc lại. . . . . ."
Đám người Thiệu Tần và Liên Vân, Tiểu Đông nhìn quản gia rời đi cũng rời đi theo, trước khi đi ánh mắt còn tràn ngập thất vọng, còn nghĩ rằng hôm nay sẽ nghe được âm thanh kịch liệt.
ở trong tân phòng, Hàn Hạo Thần buồn bực sờ sờ đôi môi, kết quả bị nàng cắn nát, đúng thật là ác độc. Mà thính giác của hắn luôn luôn bén nhạy, lời nói của Tần quản gia hắn lại nghe không sót câu nào, Tần quản gia lúc gần đi nói câu nói kia rõ ràng nghi ngờ hắn đêm tân hôn không được.
Lần này hắn thật sự có khả năng bị đồn đãi là không có khả năng nên mới cưới một vương phi thay mình trông phòng.
Mà quay đầu nhìn lại, nàng lại ở bên cạnh nhìn hắn cười trộm.
"Không biết thần vương phi bây giờ đã hài lòng chưa?" Hàn Hạo Thần nằm xuống sau đó nói một câu.
Lạc Tử Mộng quay đầu nhìn lại, màu đỏ trên tấm màn phản xạ lại , gương mặt của hắn rất tuấn mĩ, nhưng mà câu nói hắn vừa nói ra kia lộ ra bất đắc dĩ và uất ức. Xem ra hắn thật sự buồn bực, đêm động phòng hoa chúc không động phòng, mà ngoài cửa Tần quản gia lại lầm tưởng hắn có khả năng bất lực, cũng khó trách hắn có vẻ mặt như vậy.
"Thần Vương điện hạ tức giận?" nàng dich đầu tiến đến gần tai hắn nghịch ngợm trêu đùa. Nhìn trên môi hắn vẫn còn lưu lại dấu răng, không nhịn được khẽ cười.
"Còn cười!" Hàn Hạo Thần thật sự giận rồi, "Như thế rất tốt, sáng sớm ngày mai để cho người ta nhìn thấy, không chừng sẽ nói ra thành dạng gì."
Nàng lại cười rực rỡ thêm: "Không ngờ Thần Vương điện hạ cũng sẽ sợ lời đồn đại? Không phải bị người ta nói không đam mê nữ sắc chỉ đam mê đoàn tụ cũng không ngại mà?"
"Bổn vương không sợ, chỉ có điều thần vương phi cũng không sợ lời đồn đãi sao?" Hắn giận quá hóa cười.
Lạc Tử Mộng suy nghĩ một chút, cũng không hiểu lắm ý câu nói này của hắn. Thấy sáng vẻ nàng ngây thơ, Hàn Hạo Thần đột nhiên khẽ cười: "Nếu để cho người ngoài nhìn thấy môi ta bị cắn nát, nhất định sẽ cho rằng thần vương phi vì Thần vương gia không cho động vào người, cho nên trong cơn tức giận liền trả thù lại cắn ta bị thương, nàng nói xem là Thần vương gia nên sợ lời đồn đãi hay Thần vương phi nên sợ đây?"
Câu nói này khiến Lạc Tử Mộng bối rối.
Suy nghĩ kỹ một lát nàng mới bỗng nhiên hiểu ra, như vậy chẳng phải khiến người khác nghĩ rằng nàng vì hoan ái mà thẹn quá thành giận sao?
"Như vậy, thân là Thần Vương phi ta chẳng phải mang tiếng sắc nữ sao, vang danh là hãn thê?" Nàng còn cười, thật là muốn tức chết hắn.
"Nếu Mộng nhi không ngại. . . . . ."
Nói còn chưa dứt lời, Lạc Tử Mộng lại nằm ở trên người hắn đem môi che kín miệng, bất ngờ nàng đảo ngược lại khiến Hàn Hạo Thần bất ngờ, nụ hôn của nàng không sâu, chỉ che ở trên môi của hắn, mà lưỡi của nàng nhẹ nhàng liếm láp vết thương bị nàng cắn.
Cảm giác ấm áp giống như một hòn đá quăng vào mặt hồ tĩnh lạng, dục vọng có kìm nén giờ phút này lại bắt đầu rục rịch chộn rộn. Tay không tự giác vòng chắc eo nhỏ của nàng, lúc hắn đang muốn hôn trả lại thì nàng lại tách ra.
"Còn đau không?" Nàng nháy mắt hỏi.
Đánh một cái tát rồi cho ăn một miếng tạo không biết nàng học được từ chỗ nào, nhưng mà như vậy lại khiến cho hắn yêu thích không buông tay. Cũng không quản nàng có đồng ý hay không, Hàn Hạo Thần bỗng chốc xoay người bổ nhào lên nàng, trả thù đem lưỡi của nàng mút thỏa thích trong miệng, xem nàng làm sao mà cắn, nếu cắn chẳng phải sẽ cắn trúng đầu lưỡi nàng?
Lạc Tử Mộng cũng cảm thấy hắn có ý xấu, nhưng lúc này đây nàng cũng không tiếp tục tránh nữa, liền mặc kệ hắn hôn nàng, bởi vì vừa rồi nhìn tuấn nhan hắn qua ánh nến đỏ, nàng đã lần nữa động lòng với hắn.
Bản lãnh của hắn chính là như vậy, bất kẻ lúc nào quan sát kỹ hắn, cũng có thể khiến cho trái tim người khác rung động. Mà cảm giác của hắn đối với nàng không phải như thế, từ lần đầu tiên hắn bắt đầu thấy nàng, hắn đã bị nàng chiếm trọn trái tim.
Đêm động phòng hoa chúc, nàng đẹp đến mức khiến hắn mê mẩn, ở trên người nàng miệt mài một lúc lâu, đên lúc nàng mê man mới bắt đầu ôm nàng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ thẳng nửa đêm, nàng dường như liên tục mơ thấy ác mộng, không ngừng kêu "Phong", cũng không ngừng kêu "Không " .
Đối với nàng, thật ra thì hắn không quá hiểu rõ, chỉ là bởi vì yêu nàng, cho nên mới bất chấp tất cả cưới, hắn mặc kệ thân phận của nàng là gì, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, hắn tin tưởng một ngày nào đó hắn có thể làm cho trong những giấc mơ nàng gọi tên hắn. Mặc kệ thân phận thực sự của nàng là gì, chỉ cần nàng là nàng là tốt rồi.
Dù là nàng là mật thám. . . . . .
Thật ra thì cái ý nghĩ này không phải hắn chưa từng nghĩ qua, từ lúc mới bắt đầu không tin nàng là mật thám, bởi vì cảm thấy sẽ không ai phái một mật thám khả ái không hề có tâm cơ gì đi làm mật thám cả, còn muốn bù đắp thêm cho nàng, nhưng sau khi Hô Diên Phong xuất hiện, nàng lần đầu tiên nàng mở miệng quát tên "Hô Diên Phong", hắn liền bắt đầu có điều nghi ngờ, nhưng ngay cả có một nguồn động lực thôi thúc hắn như vậy, nhưng cho dù nàng là mật thám, hắn cũng không luyến tiếc khi đem nàng giữ bên người.
Hắn nghĩ hắn điên rồi, sau khi yêu nàng hắn bất chấp tất cả như kẻ điên, nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.
Sáng sớm tỉnh lại, nàng dụi dụi con mắt, cảm thấy bên ngoài ánh sáng đã chiều vào, nàng hơi híp mắt duỗi lưng một cái, lại phát hiện Hàn Hạo Thần còn nằm bên cạnh nàng, sao kỳ vậy, bình thường hắn không phải vẫn dậy sớm sao?
Lật người lại nằm ở trên giường ngửa đầu nhìn hắn, nàng cảm thấy mình sắp biến thành hoa si rồi, tại sao lại có cảm giác hắn càng ngày càng dễ nhìn?
Dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lông mày của hắn, vừa dày lại dài, lại chạm qua mũi của hắn, cứng rắn góc cạnh, lại vẽ lên hình dàng của hắn, không thể bắt bẻ điều gì, tiếp tục qua bờ môi của hắn, mỏng mà hấp dẫn. Chỉ là trên môi có vết cắn. . . . . . hình như rất sâu.
Nàng cúi người xuống đặt môi mình lên môi hắn, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm liếm vết thương của hắn. Ai ngờ ngang hông bỗng nhiên căng thẳng, cả người nàng bị hắn giữ chặt, muốn ngẩng đầu lên, sau đầu cũng bị hắn đè lại, khiến cho nàng không thể động đậy.
Người này lại có thể giả bộ ngủ!
Ý thức được vấn đề này, Lạc Tử Mộng thật sự hối hận lúc nãy còn đồng tình với vết thương trên môi hắn, nàng há mồm cắn mội cái nữa, ai ngờ hắn sớm đã có phòng bị, khuấy lưỡi của nàng nuốt vào trong miệng hắn, nếu là nàng khẽ cắn, thì sẽ trở thành "Cắn lưỡi tự sát" mất.
Nếu hắn thật sự dùng thủ đoạn như vậy thì nàng thật sự sẽ chết rất thảm, có lẽ ngay cả mình chết thế nào cũng không biết.
Dưỡng khí dần dần bị hắn hút hết, nàng bị hắn hôn suýt chút nữa thì tắt thở, hai cái tay càng không ngừng vùng vẫy, giống như một đứa bé sắp chết đuối vùng vẫy phát ra tín hiệu với hắn, Hàn Hạo Thần lúc này mới buông nàng ra.
"O o. . . . . ." Nàng càng không ngừng thở hổn hển vẻ mặt vô tội giơ tay đầu hàng, "Không làm nữa, ta sắp tắt thở rồi."
Nhìn bộ dáng buồn cười của nàng, Hàn Hạo Thần lần nữa khẽ cười, kèm theo giọng nói khàn khàn từ tính, lọt vào trong tai nàng.
Nam nhân tại sao lại dùng âm thanh mê người như vậy chứ? Nếu như bị nàng phát hiện hắn cười với nữ nhân khác như vậy, thì hắn nhất định sẽ chết rất thảm.
Sau khi tắm rửa rửa mặt xong, hai người phơi nắng ăn bữa trưa, hôm nay bọn họ dậy quá trễ, nhưng mà như lời Tần quản gia vừa rồi không cẩn thận nói ra, tân hôn gắn bó như keo sơn là chuyện bình thường.
Hàn Hạo Thần cũng theo thói quen của Lạc Tử Mộng ngồi ở trong đình viện cùng nàng cùng nhau dùng cơm trưa, điều này làm cho Lạc Tử Mộng có chút kinh ngạc, bởi vì nàng biết hắn là một người cho tới bây giờ sẽ không bởi vì người khác mà thay đổi bản thân, mà hắn bây giờ lại vì nàng mà thay đổi.
Ngày thứ ba là ngày lại mặt, Lạc Tử Mộng và Hàn Hạo Thần cùng nhau vào hoàng cung, nàng thật cảm thấy Hàn Hạo Hữu rất nể mặt Hàn Hạo Thần, để nàng xem hoàng cung như nhà mẹ đẻ.
Nhưng lần này không gặp Hô Diên Phong, nghe nói hắn đã về Ngân Nguyệt quốc rồi.
Nhưng lần này, trong lòng Lạc Tử Mộng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, nhưng lại không nói rõ được nguyên do tại sao. Nhưng nếu bây giờ đã gả cho Hàn Hạo Thần, nàng cũng không nên suy nghĩ nhiều như vậy, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, mặc kệ trước kia như thế nào, nàng nên nắm chặt lấy những gì ở hiện tại không phải sao?
Phu quân của nàng vừa tuấn tú lại phi phàm nên có rất nhiều người mơ ước, đến chỗ nào cũng có bao nhiêu ánh mắt theo dõi hắn, nước miếng của mọi người như muốn "Bay thẳng xuống 3000 thước rồi". bọn họ nghĩ thân phận cung nữ sẽ có một ngày biến thành phượng hoàng, nhưng mà có chút hi vọng cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn không có cảm xúc gì, hoàng cung không phải là rất cần những màn tranh giành như vậy mới náo nhiệt sao?
Đương nhiên, nàng cũng vậy, cũng có rất nhiều mắt nhìn nàng, nhưng mà. . . . . tên thái giám chết bầm này, "Phía dưới" đã không còn mà còn dám nhìn lén nàng, thị vệ vừa rồi đi qua dáng vẻ không tệ một chút nào.
À? thì ra người có dáng vẻ rất được kia là Cổ Doãn Hằng, thống lĩnh cấm vệ quân nước Hàn Vũ, đã lâu không xuất hiện hơn nữa lại ăn mặc như vậy cho nên không nhận ra được.
Đột nhiên, người bên cạnh dừng bước, Lạc Tử Mộng vẫn chưa phát giác vẫn cắm đầu đi về phía trước, cho đến đến khi cảm giác người bên cạnh không còn, mới xoay người lại phát hiện Hàn Hạo Thần trầm mặt xuống chắp tay đứng sau lưng nàng.
"Tại sao lại không đi?" Nàng quay người lại đi đến bên cạnh hắn.
Hàn Hạo Thần chua xót nói một câu: "Nhìn đủ rồi?"
"Gì mà nhìn đủ rồi?" Nàng mở lớn mắt nhìn hắn.
"Không phải vừa rồi nhìn nam nhân khác rất hăng say ư?" Lời vừa ra khỏi miệng, vị chua càng đậm.
Thì ra là hắn là ghen, khó trách lại bày ra bộ mặt thối như vậy.
Nàng không biết thì ra là hắn cũng sẽ ghen, hơn nữa ghen tức lại còn nồng đậm như vậy, nhưng mà hắn ăn dấm khiến cho tâm tình nàng không tệ, cho thấy hắn rất để ý nàng, nếu không sẽ không ghen, vậy thì không được.
Nàng kéo tay áo của hắn một cái, nghiêng đầu nhìn hắn, cười vô hại: "Ai muốn nhìn người khác, chẳng qua là cảm thấy người kia quen mặt, suy nghĩ một hồi lâu mới biết là Cổ Doãn Hằng Cổ thống lĩnh."
Thấy vẻ mặt hắn hòa hoãn hơn, nàng mới tiếp tục nói: "Hơn nữa vương gia của ta tuấn tú như vậy, làm gì có ai vượt qua được, muốn nhìn người khác không băng xem chàng còn hơn?"
Hàn Hạo Thần lúc này mới nhếch môi khẽ cười, nhưng nàng cầm chặt mặt của hắn làm gì? Tại sao hắn cảm thấy mình giống con nít để mặc nàng đùa nghịch? Chung quanh thái giám cung nữ và thị vệ đi qua hành lễ với bọn họ cũng tránh không được nhìn lén vài lần.
"Đi nhanh đi, hoàng thượng và hoàng hậu đang chờ." Nàng nói là phong thì nhất định là mưa, lôi kéo tay của hắn đi về phía Thiên Điện.
Nhưng nhắc tới cũng thấy kỳ lạ , nếu là ngày thứ ba lại mặt nên đến điện của hoàng hậu mới đúng chứ, tại sao lại đến Thiên Điện của hoàng đế? Chẳng lẽ lần ngoài hoàng hậu còn có người khác? Hình như dự cảm gì đó chẳng lành đang kéo đến.
Mới vừa đi mấy bước, bóng dáng của Cổ Doãn Hằng lại rơi vào tầm mắt của nàng, thì ra chức thống lĩnh này cũng rất bận, cữ nghĩ rằng chỉ cần đi lại trong hoàng cung, nếu có thích khách hô to một tiếng "Bắt thích khách" là được.
"Không nghĩ đến Doãn Hằng dáng dấp không tệ." Nàng nhìn bóng dáng của hắn thì thầm một tiếng. Nhưng vừa dứt lời, cũng cảm giác có cảm giác một luồng khí lạnh chui vào cổ áo nàng, khiến nàng nổi da gà.
Ngước mắt nhìn vẻ mặt xanh mét của Hàn Hạo Thần, nàng vội vàng nói: "Nhưng đáng tiếc, đẹp hơn nữa cũng không đẹp bằng Thần vương điện hạ của chúng ta."
Nhưng mà chiêu này hình như nàng đã sử dụng thành công rất nhiều lần, ít nhất lần này không đạt hiệu quả, chỉ thấy hắn trầm mặt chậm rãi mở miệng hỏi: "Vừa rồi nàng gọi hắn là gì?"
Lạc Tử Mộng suy nghĩ một chút đáp: "Doãn Hằng, chẳng lẽ ta sai sao? Ta nhớ hình như tên hắn như vậy mà."
"Khi nào thì nàng trở nên thân thiết như vậy?"
Thì ra là hắn là để ý chuyện này!
Hoa TLạc Tử Mộng bĩu môi nói: "Vậy ngươi chàng và Hoa Thiên Nhụy thân thiết thì so? Nàng gọi chàng là Thần ca ca, chàng gọi nàng là gì?"
Hàn Hạo Thần cứng họng. Đúng vậy, Hoa Thiên Nhụy từ nhỏ đã thường xuyên đến phủ hắn, nhưng hắn vẫn xem nàng như muội muội, lại không nghĩ nàng lại yêu hắn, hắn đã nói rõ với nàng rồi, còn cố ý giữ khoảng cách với nàng ấy, không thể đem chuyện mấy năm trước tính vào chứ?
"Thôi, ta đại nhân đại lượng không so đo cùng với nàng, nàng rốt cuộc có đi hay không? Không đi thì trực tiếp trở về cũng được."
Nói xong câu cuối cùng thì lại biến thành lỗi của hắn, có lúc Hàn Hạo Thần thật sự bội phục nàng nhanh mồm nhanh miệng, hai ba câu nói là có thể khiến người ta bối rối, sau này thẩm vấn phạm nhân để cho nàng làm, bảo đảm sẽ nhanh hớn gấp rưỡi.
Chẳng qua người ta thường có câu? Ban ngày không thể nói người buổi tối không thể nói quỷ, sự thật nhắc đến ai sẽ gặp người đó. Đi tới sau Thiên Điện , sắc mặt hai người đồng thời cứng đờ.