Ở phủ thái phó đi học là có quy định rõ ràng, cho dù thời tiết có như thế nào, cũng không thể nửa đường ly khai, trừ phi có nguyên nhân đặc biệt. Hơn nữa Trương Thái Phó rất được mấy vị hoàng tử kính trọng, trên căn bản sẽ không ai trốn học, dĩ nhiên trừ bỏ nghịch ngợm gây sự tiểu hoàng tử Băng Tịch là không tính, bất quá,Trương Thái Phó thập phần thiên vị Băng Tịch, căn bản chính là mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Trảm Bạch giờ phút này cũng không đoái hoài tới cái gì giờ học hay không, thừa dịp lúc nghỉ ngơi , thoáng một cái liền vội vàng chạy vào , thời gian mặc dù ngắn, nhưng cũng đủ khiến Băng Phong chú ý.
Băng Phong cũng không do dự, lập tức bước nhanh hướng Trảm Bạch, bước chân khẩn trương cho thấy chủ nhân lo lắng, chỉ tiếc Băng Phong cũng không có rỗi rãnh đi chú ý những thứ này.
Trảm Bạch lời ít ý nhiều mà nói rõ tình huống của Bảo Lam, không đợi Băng Phong mở miệng, Băng Tịch liền khẩn trương lên tiếng: "Vậy còn chờ gì, nhanh đi a!" Nói xong cũng không để ý phản ứng của Băng Phong, bất chấp mưa to liền vọt vào trong mưa, xông về phía hậu viện phòng chứa củi.
Băng Phong sẽ không khoah tay ngồi chờ chết, huống chi đệ đệ của mình còn liên luỵ vào rồi, cũng không nói nhảm, theo sát xông vào trong mưa.
Mọi người hoàn toàn bị động tác của Băng Tịch cùng Băng Phong làm cho kinh sợ, hai mặt nhìn nhau, thấy được trong mắt nhau mờ mịt cùng hứng thú, cũng đều đi theo.
******************************
Băng Phong chưa từng sợ như vậy, cứ như sợ người thân của mình rời đi vậy, sợ nữ hài này cứ như vậy liền ngủ không tỉnh, sợ cõi đời này còn dư lại một mình cô đơn một người!
Băng Phong cũng chưa từng có hối hận như vậy, hối hận thế nhưng không có sớm đề phòng, để cho kẻ địch thừa cơ lợi dụng, nếu là A Tịch cùng Bảo Lam có chiện gì không hay xảy ra, hắn thề hắn nhất định sẽ làm cho cửu tộc của nàng chôn theo!
Bọn thái y thái y viện đều run run rẩy rẩy, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ sơ ý một chút chọc vị tổ tông này, trực tiếp miệng hét chém như thái rau!
Rốt cuộc vẫn là Ôn thái y chống đỡ nội tâm rung rẩy, trong lúc mọi người tự cầu nhiều phúc nhắm mắt hướng mặt lãnh khốc không nói một lời Phong hoàng tử.
"Khởi bẩm Phong. . ." đến gần quỳ xuống hành lễ nói.
Băng Phong vẻ mặt không kiên nhẫn: "TMD dài dòng, lão tử trực tiếp lấy mạng chó của ngươi!"
Này Ôn thái y chân nhuyễn ra, trực tiếp liền bày tại quỳ rạp trên đất, cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt lạnh lùng của Băng Phong, trực tiếp cúi đầu nói: "Tịch hoàng tử trúng độc rắn tương đối nghiêm trọng, đêm nay là thời điểm mấu chốt nhất, nếu là ngày mai có thể tỉnh lại liền thoát khỏi nguy hiểm. Bảo Lam chỉ là bị phong hàn, nghỉ ngơi mấy ngày điều dưỡng tốt liền không có chuyện." Âm thanh Thái y càng ngày càng thấp, thật là hận không được tìm kẽ hở trực tiếp chui vào.
Ánh mắt của Băng Phong càng thêm lãnh khốc "Nếu là đêm nay vẫn không tỉnh lại thì sao?"
Câu nói đầu tiên đem nhiệt độ bên trong phòng hạ xuống dưới 0, tất cả mọi người cảm giác không có không khí không thể hít thở.
Mặc dù Trương Thái Phó luôn luôn bình tĩnh, hiện tại cũng chỉ là chau mày, này đầu liền treo trên cổ, thời khắc cũng có thể chuyển nhà, Tịch hoàng tử ngài ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì a!
Thái y không có cách nào, trực tiếp muốn đâm đầu chết, lời này làm sao có thể nói ra khỏi miệng a, đây quả thực so muốn mạng còn làm cho người ta thống khổ a!
"Chuyện này. . . Chuyện này. . . Nếu. . . Ngày mai không . . . không thể tỉnh lại. . . , vậy thì. . . Cầu xin Phong hoàng tử tha mạng a, tiểu nhân nguyện ý lấy cái chết tạ tội!" Thái y đã mất đi khả năng suy nghĩ căn bản, hiện tại chỉ dựa vào bản năng đông nói một câu tây nói một câu.
Băng Phong kiên nhẫn cạn kiệt, chính là cảm thấy bộ dáng thái y này thật không có cốt khí, nhìn đều lười nhìn một cái, trong lòng chỉ muốn A Tịch nhanh tốt lên.
Điều này cũng không thể trách thái y vô năng, khi tánh mạng của mình bị uy hiếp, ai còn lo lắng cái gì tu dưỡng, cái gì gia giáo, chỉ có thể năng cầu cứu thôi.
Băng Phong bước chân nặng nề đi tới trước giường, mỗi một bước đều mạnh mẽ khí phách, mỗi một bước đều là thâm trầm vững vàng, vẻ mặt nghiêm túc nặng nề, khiến cho thái y đưa lưng về phía Băng Phong đều tự giác quay đầu lại nhường đường.
Băng Phong là người trầm lặng không giỏi biểu đạt, giờ phút này mặc dù nội tâm đã sớm là sóng to gió lớn, nhưng sắc mặt như trước trầm ổn, không phải là không đau, chỉ là đau đến quá nhiều, đã sớm mất cảm giác lúc đầu.
Một phòng, im ắng yên tĩnh !
"Các ngươi cho ta vào đi! Ta muốn đi vào! Cầu xin các ngươi cho ta vào đi! . . ." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng khàn kiệt lực gào thét, tại chỗ một vài vị biết rõ là người nào đến!
Băng Phong sắc mặt anh tuấn càng thêm trầm, lúc này trong lòng chỉ có tràn đầy hận ý! Nếu không phải là nàng, đệ đệ mình thích nhất làm sao sẽ bị rắn cắn?
Tất cả mọi người không nói gì, chỉ là nghe ngoài cửa âm thanh suy yếu vẫn đau khổ cầu xin.
Nếu là lỗi của ngươi, nên để cho ngươi trả lại!
"Để cho nàng đi vào!" Rốt cuộc lão đại nói chuyện, rất nhanh bóng dáng Bảo Lam lảo đảo lảo đảo liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Bảo Lam vốn chính là thế gian mỹ nhân khó gặp, hơn nữa bệnh hai ngày, còn hơn Tây Thi bệnh, người vừa nhìn thấy đã thương. Này khóe mắt còn vương hai hàng nước mắt trong suốt, hiển nhiên khơi dậy ý muốn bảo hộ của nam nhân cường đại, không trách được làm cho Tịch hoàng tử xả thân cứu giúp !
Chỉ là đáng tiếc, nên... nam nhân bảo vệ nhất hận nàng!
Bảo Lam không đoái hoài tới ánh mắt những người khác, chạy thẳng tới trước giường, sốt ruột đưa ra tay nắm thật chặt tay của Băng Tịch, nước mắt cũng nhịn không được nữa, ào ào chảy xuống!
"Ngươi đứa ngốc này, tại sao có thể ngu như vậy! Ô ô, ngươi ngàn vạn lần không được có chuyện, bằng không ta làm thế nào?" Bảo Lam xúc động khóc, nghe nói mình vì được Băng Tịch cứu bị rắn độc cắn sau đó hoảng sợ, cho đến lúc này Bảo Lam mới rốt cuộc tin tưởng nam nhân này vì mình ngay cả mạng cũng có thể không cần, cái này hoàng tử cao cao tại thượng, mình có tài đức gì a!
"Tịch, ngươi mau tỉnh lại có được hay không? Ngươi sau khi tỉnh lại chúng ta còn đi bắt cá, chúng ta cùng đi du ngoạn, đi khắp Đại Giang Nam Bắc, ngươi nói được không a! Ngươi mau tỉnh lại có được hay không a! Ô ô!"
Người nghe đau lòng, nghe rơi lệ, chỉ là người trên giường vẫn như cũ đắm chìm trong trong thế giới của mình, không chịu mở ra này mắt nhìn lại một cái!
Phong tức giận, không biết là vì Băng Tịch bệnh hay là vì Bảo Lam hứa hẹn, rốt cuộc ra một quyết định mà kiếp này hối hận nhất, "Tất cả mọi người nghe, Bảo Lam từ nay về sau chính là thị tỳ cả đời của A Tịch! Vì A Tịch làm trâu làm ngựa, cả đời không được giải thoát!" (a thật dại dột 1s mặc niệm cho a :thanks: )
Đây không thể nghi ngờ là một đạo kình lôi đánh xuống! Phải biết rằng lời như vậy Bảo Lam đời này cho dù là bị hủy, cũng không có tự do cùng tự tôn!
Bảo Lam không thể tin trừng mắt nhìn về phía Băng Phong, thấy chỉ là vẫn như cũ khuôn mặt lãnh khốc, chỉ là lúc này tản ra hơi thở địa ngục, làm người ta sợ, không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục!
Băng Phong nhìn lười phải nhìn, lưu lại một ánh mắt khinh miệt, hất tay áo, sải bước đi!
Ha ha, Bảo Lam lúc này mới phát giác nhân sinh thật không có ý nghĩa, trò chơi này, "Trộm" một cây trâm, thua tín ngưỡng (tin tưởng và ngưỡng mộ), đánh mất nhân sinh!
Bảo Lam mắt nhắm lại, cũng lười suy nghĩ, không còn sức sống nặng nề ngã trên mặt đất!