Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 18: Bị thương




Chương 18 :

Loại đua ngựa này giống như đua xe ở hiện đại, chính là lúc bắt đầu, có người phát lệnh bắt đầu, sau đó liền chạy theo lòng mình! Nhất là bên trong bãi săn hoàng gia này, có thể đi vào không phải là người giàu có cũng là người có quyền thế, cưỡi ngựa đi đâu, căn bản là bọn tùy tùng không thể can thiệp!

Lý Như Yên vừa thấy chỉ có một mình Bảo Lam đua ngựa, trong lòng liền không thoải mái rồi ! Mục tiêu của nàng chính là Trương Kim Ngọc, bây giờ lại đảo ngược, Trương Kim Ngọc bình tĩnh đứng đó, hình như là bộ dáng có dự tính trước, sao có thể làm cho nàng thoải mái chứ?

Nếu Lý Như Yên biết tiểu Ngọc nhi bình tĩnh là vì còn đang xoắn xuýt câu lấy thân báo đáp của Bảo Lam , không biết nàng có thể hộc máu hay không a?

Bắt đầu một đoạn đường, mọi người vẫn bình tĩnh, dù sao ở lối vào cũng có nhiều người hầu đang nhìn như vậy, Lý Như Yên không cho phép đáy lòng hèn hạ của mình bị nhìn thấy, cho dù là tất cả mọi người đều biết!

Nhưng mà, mắt thấy bảy con ngựa chạy vội ra ngoài như vậy, lúc này tuyến đường không đủ chỗ để chạy, vì thế, Lý Như Yên thấy thời cơ đã tới, liền bắt đầu nháy mắt với các nàng, một trận đọ sức liền bắt đầu rồi !

Bởi vì sớm có dự tính, cho nên sáu người Lý Như Yên liền vây quanh kẹp ngựa của Bảo Lam ở giựa, Bảo Lam vốn ở bên trái lại lệch ra phía sau, Quách Băng Thiến nữ nhi của công bộ thương thư đột nhiên vươn roi trong tay ra, hung hăng bay vù vù tới trên người Bảo Lam. Quách Băng Thiến này có thể tình là người cưỡi ngựa tốt nhất trong mấy người, lúc này Bảo Lam có thể nhìn ra tư thế cười ngựa của nàng, cho nên nếu nữ tử này tấn công quyết liệt tới thì lần này sẽ gặp phải một đối thủ khó chơi nhất rồi!

Lúc Bảo Lam còn nhỏ Thạch Mặc Tôn đã nói qua: "Người hống hách kiêu ngạo nhất lại không cần phải cảnh giác nhất, mà nguy hiểm nhất chính là những người không để lộ tài năng!"

Cho nên, từ lúc mới bắt đầu Bảo Lam liền không thả lỏng cảnh giác đối với nàng!

Nhìn đoạn đường cảm thấy là lúc không tệ để ra tay, quả nhiên liền thấy anh mắt Lý Như Yên! Quả nhiên, chính Quách Băng Thiến ra tay trước rồi ! Quả nhiên, toàn bộ đều ở trong dự tính!

Đương nhiên là Bảo Lam không thể bị thương uổng phí, vì thế mắt thấy roi da mạnh mẽ vung tới, một cái nghiêng người xinh đẹp, roi này liền vung qua trước y phục của Bảo Lam, bởi vì không có ngăn trở, bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy được không có gì ngoài ý muốn, cho nên rất hi vọng vào roi của Quách Băng Thiến.

Lưu Liễu Nhi tiểu nữ nhi của lễ bộ thị lang theo sát phía sau. Quách Băng Thiến mắt thấy lỡ tay, nếu thu tay lại đúng lúc thì không có chuyện, nhưng dù sao Quách Băng Thiến cũng chỉ là một tiểu thư khuê các, làm sao có thể xử lý loại tình huống này, cho nên căn bản không kịp làm gì, cho nên Lưu Liễu Nhi liền không may nhận lấy một roi ngã xuống ngựa!

Lưu Liễu nhi té xuống thì thôi, nhưng mà con ngựa hoảng sợ, Quách Băng Thiến theo sát phía sau không kịp phanh lại, liền liên tiếp xảy ra "tai nạn ngựa"!

Chỉ một cây roi liền giải quyết hai người, Bảo Lam nhìn cũng không nhìn, cứ tiếp tục tiến lên!

Bảo Lam Thạch Mặc Tôn dạy bảo: "Chỉ có sức mạnh tương đường người mới có thể là gọi là đối thủ!"

Cho nên ngay cả người sống hay là chết cũng không tính là đối thủ, không cảm giác!

Lý Như Yên vừa thấy bên mình tổn thất hai người, nhưng là không có ngừng ham muốn, chỉ để lại một câu"phế vật!" liền tiếp tục đuổi theo!

Ba vị tiểu thư này đều rất sợ cha của Lý Như Yên! Cho nên cũng chẳng quan tâm hai người bị thương, tiếp tục tiến lên!

Đáng thương cho Quách Băng Thiến cùng Lưu Liễu Nhi chỉ có thể chảy nước mắt ràn rụa, nhìn năm người còn lại đua ngựa, trông chờ mòn mỏi!

Vừa thấy có người bị thương, vẻ mặt của mấy hộ vệ đều trắng xanh đến chết lòng rồi! Thật sự là sợ cái gì sẽ gặp cái đó! Những người này bị thương, cuối cùng cũng sẽ dính dáng tới bọn họ! Chỉ hi vọng có thể bảo giữ gìn được cái mạng này a!

Rất nhanh rất nhanh, liền có một đám người khiêng hai vị tiểu tổ tông này đến y lâu chữa trị!

"Gia, người thấy ai sẽ thắng a?" Trên lầu các, một nam nhân mặc y phục xa hỏi một nam nhân khác đang nhàn nhã uống trà bên cửa sổ.

Chỉ thấy nam nhân này vẫn uống trà không thay đổi, vẫn là không nhanh không chậm đưa tay bưng trà, lùa trà, ngửi nhẹ, uống ít! Động tác đơn giản này chỉ có nam tử này mới có thể làm lưu loát sinh động như vậy, nam tử dường như là cao quý như vậy, nho nhã như vậy!

"Đây còn phải nói sao? Rõ ràng !" Nam tử vẫn nhẹ nhàng như gió lạnh nhạt như mây!

Nhưng mà, làm cho người bên cạnh hiểu lầm!

"Bảo Lam này miệng mồn lại lợi hại như vậy, nhưng cũng chỉ có một người, làm sao có thể so năm vị tiểu thư bên Lý Như Yên!"

Nam tử biết hắn hiểu lầm, nhưng không có mở miệng giải thích, giải thích đó chính là người nhu nhược bất tài! Giống hắn, giống hắn, giống hắn, bọn hắn đều sống ở thế giới trên cao, căn bản là không cần thấp kém như vậy!

Nam tử vẫn lạnh nhạt uống trà, nhưng ánh mắt lại nhìn về bóng dáng một người một ngựa ở nơi xa, ngươi cũng không nên làm bản thái tử thất vọng mới được!

Không sai, đây là thái tử của Hũ Dã quốc -- Nhất Băng Trì!

Lý Như Yên vừa thấy tình hình không ổn, căn bản là không đuổi theo kịp, cũng chẳng quan tâm quy tắc hay không quy tắc gì, liền kêu ba người kia: "Dừng lại! Dù sao cụng không đuổi kịp, chúng ta ở đây ôm cây đợi thỏ!"

Trong đó một cái tiểu nữ tử nhỏ giọng nói: "Như Yên tỷ, vậy có được không?"

"Có gì không được? Hay là người nói cách tốt đi!" Lý Như Yên đang nổi nón, đang muốn tìm nơi trút giận liền có người đưa lên cửa!

"Ta. . ." Nữ tử này cũng không nói được cái gì.

Nhưng mà Lý Như Yên không cho phép có người phản kháng nàng, "Tốt lắm Dương Đóa Nhi, không cần ỷ vào ngươi là nữ nhi của Dương Phong phú hộ giàu nhất cả nước thì ta sẽ không dám làm gì người! Ta nói cho ngươi biết, Dương Phong có thể làm phú hộ giàu nhất cả nước hay không, tất cả đều là một câu nói của ta! Hừ! Nếu ngươi chọc giận ta, trở về ta sẽ nói với cha ta làm cho cha ngươi cửa nát nhà tan ,ngươi tin không tin!"

Vừa nghe xong, Dương Đóa Nhi cực kỳ sợ hãi, khẩn trương liền quỳ xuống trước mặt Lý Như Yên, "Cầu xin Như Yên tiểu thư không nên làm như vậy, Đóa Nhi sai rồi, Đóa Nhi biết sai rồi, Đóa Nhi nhất định chỉ nghe lệnh tỷ tỷ!"

"Hừ! Như vậy còn ít lắm! Nhìn bộ dáng không có tiền đò của ngươi xem! Ta Lý Như Yên nói cho các ngươi biết, các ngươi đều đánh bóng mắt cho ta, ai không muốn bưng bít liền cút sang một bên!"

Xung quanh còn lại ba người nào nào dám không thuận theo a! Khẩn trương biểu đạt lòng trung thành của mình!

"Vậy còn ít lắm!" Vẻ mặt Lý Như Yên rất cao ngạo!

Bảo Lam vừa thấy này mấy người nghỉ ngơi, đầu óc chuyển động liền biết bọn họ đang có ý định quỷ gì, không sao cả, ta đây cũng từ từ hưởng thụ chút thời gian tốt đẹp này!

Bảo Lam cưỡi ngựa từ từ đi tới điểm cuối cùng, chậm rãi từ từ cưỡi trở về, chậm rãi từ từ tiếp cận thế trận chờ sẵn quân địch của Lý Như Yên!

"Ai du! Các ngươi đang chờ ta sao? Các ngươi đúng là tri kỷ nha! Biết không sánh bằng ta liền chịu thua, các ngươi đúng là tự mình biết mình a! Đến đây đi đám người bại tướng, hầu hạ bản tiểu thư trở về đi!"