Tiểu Tỷ Tỷ! Đừng Lười Biếng!

Chương 71: Con Người Lại Khóc Cần Dỗ Dành 17






Ân Ly ho khụ một cái,DoMin cũng biết ý mà ngó sang LayA.

Tất nhiên,nữ chính phải nghe lời nam chính thôi.

Lúc này,Ân Ly mới lên tiếng.

"Chuyện kia,huynh duyệt hộ ta.

"
DoMin không hiểu Ân Ly tại sao lại ra quyết định như vậy.

"Jasmine,cô chắc chưa?"
"Chắc!"
Ân Ly nghiến răng,nhận được tờ giấy thông hằng,liền lấy tay xoẹt xoẹt vài cái ký xong thoả thuận.

DoMin lắc đầu với Ân Ly.

Muốn hỏi lại cô lần cuối trước khi ấn định.

"Cô có chắc không Jasmine?"
"DoMin,tôi không biết anh lắm lời như vậy.

"

Ân Ly không muốn kéo thời gian cho chuyện này quá nhiều,ở trên này.

Cha nguyên chủ sống cũng rất tốt,mỗi thiên thần đều phải tái sinh làm người.

Nên không có chuyện gì.

Mà cô, chỉ đặc biệt có mỗi cái thẻ bình an.

Phải âu yếm chứ.

Đằng nào,hệ thống chẳng cho cô tèo.

[Tỷ đang nhắc nhở ta sao?].

"Nhắc nhở nhẹ.

"
Ân Ly gật đầu.

Có gì sai sao?
"Ân Ly,LaLan!.

.

đi gặp con người kia rồi.

"
Ân Ly vừa nghe vậy,liền bay ngay đi.

Đi xuống trần gian.

Hoá ra ở đâu cũng có bẫy.

Không thể chủ quan được.

Đặc biệt là đối với thẻ bình an.

Mà thế méo nào mà con hàng kia lại gây hấn với thẻ bình an ta?
Không được.

Nhanh nhanh đi thôi.

Quan tâm đến thẻ nhỏ của mình.

Không được chậm trễ.

*****************
Tuyên Cố tỉnh dậy,đôi mắt mờ mịt nhìn về xung quanh,tay mò mẫm trong bóng tối.


Ân Ly vội chạy mở cửa ra,đi đến bên Tuyên Cố.

Ánh mắt Tuyên Cố chưa phản xạ kịp được ánh sáng,nên có hơi híp mắt lại một chút.

Ân Ly đi đến,giọng nói trong trẻo.

"Vẫn còn buồn ngủ sao?"
Má thẻ bình an như cục cưng phấn nộm cực yêu mắt.

Tuyên Cố không nói gì,ngả vào lòng Ân Ly,nhắm mắt lại dụi dụi mắt,mà dần dần cũng thiếp đi.

Mấy ngày sau,Tuyên Cố trở nên lạ thường,thậm chí là khác thường.

Ân Ly có lượn lờ xung quanh anh như thế nào,thì cũng bị Tuyên Cố coi như đám mây giữa trời,bèo dạt.

Ân Ly cũng thấy kì.

Rõ ràng là khi cô về,có thấy LaLan đâu.

Hay con chó này hố cô.

Tuyên Cố nhìn Ân Ly,đôi mắt dịu lại.

"Ân Ly.

"
Ân Ly đi đến trước mặt Tuyên Cố.

"Giờ mới nói chuyện sao?"
Cả tuần này,còn chưa mở miệng nói với cô lời nào đâu.

Tuyên Cố mấp máy miệng,không phát ra tiếng.

Nhưng Ân Ly vẫn có thể đọc khẩu hình.

"Em rời xa anh.

"
Nhưng Ân Ly vẫn giả bộ không biết Tuyên Cố nói gì.

Gió thổi vi vu,Tuyên Cố trầm lặng mà đưa ra quyết định.

"Em nên trở về thế giới của em.

"
Ân Ly đứng lên,ngạc nhiên nhìn thẻ bình an.


Tuyên Cố cũng không ngờ đến chuyện này.

Anh không tin trên đời này có thiên thàn, chỉ tin mỗi mình em.

Nhưng trong giấc mộng mấy ngày trước,có một giọng nói nam đã vào giấc mộng của anh.

Giọng nói ấy,chính xác là giọng nói mà anh nghe thấy Ân Ly nói chuyện với ai đó khi anh đi ngủ.

Anh không biết tại sao mình nghe thấy điều đó.

Nếu cô ở lại đây,theo người đó,sẽ phải chia tuổi thọ của cô cho anh,và cô sẽ mất đi một phần năng lượng của mình,mà phải chia cho anh.

Anh!.

.

Dù không tin,nhưng cũng không muốn cô vì anh.

Một người quân nhân đã tàn tật,còn cần tình yêu của ai.

"Vì vậy,em hãy đi đi,rời xa tôi.

Tôi ghét em rồi!"
Ân Ly nghe Tuyên Cố hét lên nhiều vậy,trầm lặng bước đi ra xa.

Tiếng gió thổi mang theo luồng khí lạnh tràn vào lồng ngực Tuyên Cố khiến anh rùng mình.

Cô ấy bỏ anh đi rồi.

Cũng tốt,tốt cho cả hai.

Chỉ là,anh không biết mình có tốt được như thế hãy không.

Anh biết,cô là người không chết vì tình yêu,vẫn vui,hạnh phúc như bình thường.

Mối tình này,thật sự kết thúc trong sự yên lặng của cả hai.