Tiểu Tỷ Tỷ! Đừng Lười Biếng!

Chương 29: Vương Gia Cuồng Chiến Cần Nằm Giường 16






Tiêu Dực vừa mở cửa đã thấy anh mình đang tự bôi thuốc ở vùng bụng trong buồng.

Bên bàn là đống giấy lót máu.

Nhiên Kiều nhìn Tiêu Dực đến,tay cũng ngừng lau máu.

Tiêu Dực vội đóng cửa lại,đến bên Nhiên Kiều.

"Huynh bị thương nặng sao không gọi thái y?"
Nhiên Kiều lắc đầu.

Chỉ là vết thương từ trận chiến trước,hôm nay bị đâm sượt lại mà thôi.

"Tiêu Dực,đệ không được nói cho ai biết.

"
Tiêu Dực lo lắng không thôi.

"Hay mai anh hãy để đệ đệ này ra trận!".

Ngay rạng sáng ngày mai,cùng với Lăng chủ,anh sẽ tấn cô

"Trận chiến không phải trò chơi.

Ta đã quen nơi thuộc chiến này,còn đệ thì không.

Nếu làm vậy,sẽ khiến quân sĩ hoang mang.

"
Tiêu Dực đành lặng thinh.

Có lẽ suốt thời gian qua,anh đã quá căm thù mọi người.

Đúng là,hoạn nạn mới biết chân tình.

************
Đoàn quân lên đường lập tức khi mặt trời mới hửng nắng.

Tiêu Dực ở lại tiểu đội,chuẩn bị cùng các anh em lên đường tiếp thì đi qua phòng Nhiên Kiều,thì thấy có tiếng động mạnh.

Tiêu Dực liền thấy lạ,mở cửa ra.

"Ai?"
Đôi mắt anh nhìn về phía gian phòng,thấy chăn hơi phồng phồng,cựa quậy.

"Ca?Sao ca lại ở đây?"
Tiêu Dực dường như quá bất ngờ khi thấy Nhiên Kiều bị trói bằng dây thừng,tay chân,miệng bị bịt lại,liền cởi trói cho Nhiên Kiều.

Nhiên Kiều vừa bỏ được cái bịt miệng,liền hối hấp nói.

"Tiêu Dực,mau đưa quân đi!Ân Ly đã lên chiến trường rồi.

"
"Ân Ly?Sao quận chúa lại ở đây?"
"Nhanh!Nhanh lên!Khụ,khụ.

"
Tiêu Dực vội chạy đi,Nhiên Kiều ngồi ho mạnh,nhìn tay thì thấy ít máu.

*********
Ân Ly lúc này đang ở trên chiến trường,nhìn hàng vạn quân đang ở trước chiến trường.

Là quân địch.

"Tiến công!"

Ân Ly cùng quân sĩ tiến lên chiến đấu với địch.

Lúc đầu,quân địch còn mạnh, nhiều.

Nhưng càng ngày càng yếu.

Mọi người càng đánh thì lại càng cảm thấy lạ,quân địch đánh vào rất ít.

Rồi họ lại nhìn về vị tướng quân ở đằng xa kia,cầm kiếm giết từng quân địch tiến đến chỉ bằng một chiêu thức kì lạ.

Đây,rõ ràng không phải cách đánh của Nhất vương gia.

Một mũi tên được bắn chủ đích vào cổ Ân Ly,Ân Ly ngoái nhìn,tay cầm hẳn cái mũi tên, cười đểu.

Tháo chiếc mũ trên đầu,ngoái nhìn vị tướng quân xa xăm,đôi mắt đỏ ngầu.

"Muốn chết sao?"
Vừa nói,tay vừa giết từng tên một,một tên cũng không tha.

Quân địch có phần e ngại,nhưng vừa lúc đó,lại có quân chi viện cho địch.

Tình hình lại càng một nguy hiểm.

Ân Ly cười một cách nguy hiểm.

"Chết thật!"
Ân Ly càng ngày càng đánh hăng,tốc độ ngày một nhanh hơn,chiêu thức giờ còn không nhìn rõ ánh kiếm.

Nhiên Kiều thúc ngựa lo lắng đến thì thấy cảnh này,quân địch ngày một nhiều,mà một mình cô chiến đấu với tất cả.

Ánh mắt cô vô hồn đến cô đơn,khiến tim anh không khỏi sợ hãi.

Cô,cô!.

Anh,không muốn cô như vậy.

Quân lính lúc này mới nhận ra Nhiên Kiều đang ở trong này,lại ngoái đầu nhìn nam tử đang mặc giáp phục ở bên kia.

Đó là ai?
Ân Ly lúc này bỏ hẳn phục trang,một thân nam phục đi đánh giặc.

Tưởng rằng,sẽ bị thương nhưng lại không một kẻ địch nào chạm được vào người cô.


Quân lính vừa đánh,khi nhìn thấy cảnh này,đều bị doạ sợ.

Sát thần!
Tiêu Dực cũng cầm kiếm lên chiến đấu cùng binh sĩ,Nhiên Kiều thì bị Ưu Tư ngăn cản.

Tuy nhiên,Ưu Tư cũng không chặn được Nhiên Kiều chạy lên.

Địch ngày một mạnh lên,Tiêu Dực đấu với tướng quân mà không để ý đến có một tên lính đang cầm kiếm tiến đến.

"Choang!"
Tiêu Dực nhìn sang bên liền thấy gương mặt quen thuộc,Ưu Tư.

Tướng quân đó tinh mắt,cầm kiếm tiến hẳn lên,ngay lúc đó,từ phía sau tấn công Tiêu Dực.

Ưu Tư vội thét lên.

"Cẩn thận!"
Tiêu Dực nghe thấy mà tránh được nhát dao.

Cầm kiếm đánh với tướng quân.

Nhưng,tướng quân kia,là một người rất trung thành.

Nên liền nhanh chóng xoay người về phía Ưu Tư,Tiêu Dực cầm kiếm đâm theo.

Tiêu Dực vốn không quen biết cách chiến đấu của vị tướng quân này,liền lao dao về phía tướng quân,thì hắn lại phi nhanh ra hướng khác,khiến con dao phi nhanh về phía Ưu Tư bên kia,chuẩn lúc cô vừa giết một tên địch,quay đầu lại gọi Tiêu Dực.

Nhát dao đâm vào vùng bụng Ưu Tư,lại còn bị quân địch đâm xuyên bụng,Ưu Tư lập tức nằm ngã xuống.

Tiêu Dực nhìn Ưu Tư cầm dao,máu chảy nằm xuống ngay trước mặt mình mà đôi mắt có chút không thể tin được.

Bàn tay có chút run,nhìn tên địch đang cười kia.