Bởi vì Tiểu Tuyết sốt cao năm ngày, cho nên đi học một ngày lại được nghỉ,
mặc dù nhà trẻ chỉ nghỉ chủ nhật, nhưng mà nội tâm Tiểu Tuyết nghĩ một
ngày chủ nhật cũng đủ dài.
Sáng sớm, Tiểu Tuyết ăn xong bát
cháo liền năn nỉ mẹ cho ra ngoài chơi, nhưng mà chủ nhật mẹ cũng phải đi làm, vì vậy Tiểu Tuyết chỉ có thể chiến đấu với ba ba, hi vọng ba ba
lười nhác dẫn ra ngoài.
Mẹ cũng rất muốn Tiểu Tuyết được đi
chơi một ngày, cho nên trước khi đi cũng giúp một tay năn nỉ ba ba,
nhưng lại liên tục dặn dò không được đi bơi .
Ba ba khó mới
có được ngày nghỉ, lại bị hai mẹ con quâý rầy, nhưng mà tuy giận nhưng
không dám nói gì, chỉ tặng cho mẹ cái bĩu môi mất mãn, trong lòng tự nhủ chỉ ghé vào công viên gần đây nhất, chỉ đi chỗ nào tiện nghi nhất.
“Đợi lát nữa chúng ta đi công viên XX chơi bóng có được không?” Ba ba nói.
“Không muốn”
Ngoài dự kiến, người vốn tự cho là mình hiểu Tiểu Tuyết nhất bị ngây người,
sau đó nhanh chóng trấn định lại, hỏi: “Vậy Tiểu Tuyết muốn đi đâu?”
“Con muốn đi mua sách.” Tiểu Tuyết nói.
“. . . . . .” Cha Tiểu Tuyết cho là mình nghe lầm. Đợi đến khi Tiểu Tuyết
kéo áo nhấn mạnh lần thứ hai, cha cô mới khẳng định mình nghe rõ ràng,
trong nháy mắt ý chí chiến đấu dâng lên sục sôi, âm thầm quyết định hôm
nay nếu như Tiểu Tuyết muốn mua bách khoa toàn thư ông cũng đồng ý.
Vào thời điểm này, muốn tìm kiếm cái gì đều không dễ dàng, Tiểu Tuyết bắt
đầu nhớ lại máy tính của cô. Tối hôm qua, Tiểu Tuyết nghĩ cách giáo dục
người bạn nhỏ Chi Lương, cậu bé tuy là thiên tài nhưng có phần nhút nhác và hay suy tư, muốn giáo dục cần xây dựng sự tự tin cho cậu, phải tích
cực khích lệ cậu, cố gắng dạy cậu về nhân sinh quan, thế giới quan, giá
trị quan hay toàn bộ đại cương cũng được. Nhưng mà hiện tại Tiểu Tuyết
cần lí luận để thuyết phục.
Cha đạp xe chở Tiểu Tuyết đến
nhà sách thành phố, phía sau xe đạp được gắn một loại ghế chuyên chở trẻ con làm cho Tiểu Tuyết vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, nhưng cũng ẩn chứa
bên trong vạn phần ấm áp.
Đến nhà sách, cha dẫn Tiểu Tuyết
đến lầu sách thiếu nhi, ở thập niên này mặc dù sách đã được phân loại
rất rõ ràng, nhưng vẫn chưa phân rõ ra đâu là sách học tập, huống chi là sách dùng cho học sinh mẫu giáo. Cha cô rất hứng thú với việc chọn sách cho con gái, chỉ chốc lát sau tay đã đầy một túi, ngược lại Tiểu Tuyết
một cuốn cũng không đụng. Tiểu Tuyết cảm thấy không còn hứng thú, trong
lòng tính toán lần sau chỉ đi một mình, nhưng một đứa trẻ 5 tuổi một
mình đi loanh quanh khu chợ chắc chắn sẽ chọc người ta hốt hoảng.
Cuối cùng Tiểu Tuyết chọn một cuốn sách ở góc đồ họa trẻ em, nhìn xuống giá
tiền, hai khối sáu*, so với cuốn sách cha Chi Lương tiện tay mua cho cậu còn đắt hơn .
*đơn vị tiền tệ
Hôm nay cha Tiểu Tuyết dạo
quanh siêu thị sách đã có thu hoạch rất lớn, ông không chỉ mua được sách cho Tiểu Tuyết, còn mua được vài bộ tiểu thuyết kiếm hiệp để mình giết
thời gian.
Về đến nhà, cha Tiểu Tuyết không nén nổi kiên
nhẫn mở tiểu thuyết ra xem. Tiểu Tuyết rãnh rỗi tiện tay lật cuốn sách
“Chuyện xưa của danh nhân” được cha mua ra xem, quả nhiên cách trình bày trên sách là dành cho học sinh tiểu học xem, vì mỗi câu chuyện đều có
tranh minh họa, kèm theo mấy hàng chữ ngắn ngủn, Tiểu Tuyết đọc cuốn
sách này, người khác nhìn vào sẽ nghĩ cô xem tranh chứ không biết đọc
chữ.
Lật một lát, tâm trí Tiểu Tuyết bị dẫn dắt đi hướng
khác. Einstein hơn 4 tuổi mới biết nói cũng bị cha mẹ xem là kẻ đần độn, nhưng hóa ra là thiên tài. Chi Lương hơn 2 tuổi mới biết nói chuyện
cũng bị cha mẹ xem như kẻ đần độn, nhất định chính là thiên tài chưa
được phát hiện ( Lời tác giả: đây là logic gì? Đổ mồ hôi @@!), cô quyết
định noi theo cha Einstein, thỉnh thoảng ném cho cậu một món đồ chơi để
cậu tìm tòi nghiên cứu.
Tỷ như Hoắc Kim đợi đến nửa đêm mới chịu đọc
sách, bình thường chỉ thích đập phá đồ đạc, cha Hoắc Kim không hề ngăn
cản con trai mình, còn đảm nhiệm việc “huấn luyện”, dạy con trai mình
cách đập phá đồ. Hoặc như Newton lúc bé cơ thể suy nhược, đầu óc cũng
trì độn nhưng vẫn trở thành thiên tài, những suy nghĩ ấy càng làm cho
lòng tin “giáo dục” Chi Lương của Tiểu Tuyết được củng cố hơn.
Người bạn nhỏ Chi Lương có thể còn chưa biết chữ, nên Tiểu Tuyết không có
cách nào làm cho cậu tiếp thu những kiến thức trong sách, vì vậy tóm
lại, đem đồng hồ làm hỏng đã. . .
Sau khi xin phép cha, Tiểu Tuyết chạy sang nhà Chi Lương gõ cửa, mở cửa là bà ngoại Chi Lương,
hình như bà không nhiệt tình lắm, vừa chào hỏi vừa gọt trái cây.
Tiểu Tuyết tìm được Chi Lương trong phòng ngủ, cậu đang chơi xếp gỗ, mấy
miếng gỗ cũ kĩ hình tam giác, hình vuông, hình chữ nhật, tuy đơn giản
nhưng Chi Lương xếp hình thực thụ như đang diễn một trò ảo thuật, cô chỉ dám nghĩ chứ chưa thể làm.
Tiểu Tuyết ngồi xuống đất, quơ
quơ tay trước mặt Chi Lương, lúc này cậu mới thấy Tiểu Tuyết. Khuôn mặt
Tiểu Tuyết cố tỏ ra ủy khuất, vùi đầu vào gối, đáng thương nói: “Tớ
không cẩn thận làm rơi hỏng đồng hồ, nhưng lại không sửa nổi.”
Nói
xong lấy tay lau nước mắt, căn bản không có giọt nước mắt nào cả. Nhưng
mà diễn xuất lừa gạt Chi Lương như thế chắc cũng đủ rồi. Người bạn nhỏ
Chi Lương mất bình tĩnh một chút, dẹp phi thuyền gỗ sang một bên, Tiểu
Tuyết lấy đồng hồ báo thức từ túi nhỏ ra. Dùng ánh mắt bảo Chi Lương mau sửa cái đồng hồ đi.
Chi Lương bé nhỏ lập tức hiểu ngay,
lạch bạch chạy đi, lúc quay lại mang theo một hộp dụng cụ nhỏ. Tiểu
Tuyết và Chi Lương quét sạch đống gỗ xếp hình ra, sau đó đặt “thi thể”
cái đồng hồ báo thức tội nghiệp lên nền đất, Chi Lương bé nhỏ lập tức
bắt tay vào sửa chữa, phẩm chất thiên tài bộc lộ rõ ràng, ví dụ như lúc
năm tuổi Tiểu Tuyết chỉ biết đinh ốc là thứ không thể ăn, vậy mà Chi
Lương liếc mắt cũng biết đinh ốc đó đặt ở chỗ nào trên đồng hồ.
Tiểu Tuyết cố gắng không quấy rầy công việc của thiên tài, vẫn chăm chỉ suy
nghĩ cách giáo dục bạn nhỏ ngây thơ này. Một tiếng sau Tiểu Tuyết được
cha đón về nhà, “thi thể” đồng hồ báo thức đã được sống lại . Trước khi
ra về, Tiểu Tuyết ngọt ngào cám ơn Chi Lương. Nhất thời khuôn mặt bé nhỏ của Chi Lương đỏ bừng, nhưng cậu vẫn cảm thấy có một chút lạnh sống
lưng.
Lúc ăn cơm tối, Tiểu Tuyết giả bộ lỡ miệng nhắc đến
chuyện Chi Lương giúp cô sửa đồng hồ báo thức, mẹ tỏ ra vô cùng thích
thú, baba không tin, Tiểu Tuyết bèn chạy vào phòng lấy đồng hồ báo thức
ra, cha không muốn cũng phải tin.
Lúc đó cô không chắc chắn
là Chi Lương có thể sửa hay không, cùng lắm cô sẽ gợi ý một chút, chỉ là vài cái đinh ốc thôi mà. Sau đó sẽ đổ hết công lao lên đầu Chi Lương.
Nhưng bây giờ chẳng cần cô đổ cái gì cả, Chi Lương có thể tự mình sửa
chữa, Tiểu Tuyết nhẹ nhàng yên tâm.