Tiêu Tương Vũ: Nhìn Mưa Rơi Lại Nhớ Đến Chàng

Chương 7: Nhất Nam võ phái




Giữa cái nóng của mặt trời ban trưa, một đứa trẻ đứng giữa đồi đang bày ra một tư thế quái dị. Lưng giữ thẳng, chân sau thẳng gối, chân trước hơi gập xuống, đầu gối ngang với ngón cái bàn chân. Đứa trẻ vẫn giữ nguyên tư thế đó suốt mấy giờ liền, mặc cho mồ hôi nhễ nhại rơi thấm ướt cả áo vẫn không dám có chút động đậy. Chỉ thấy đứa trẻ gương mặt do phơi nắng quá lâu mà ửng đỏ, đôi mắt kiên nghị nhìn thẳng, môi mím chặt không phát ra tiếng động.

Ở gần đó, dưới bóng cây cổ thụ lâu năm, một lão nhân đang nằm vắt chéo chân, tay cầm đùi gà nướng liên tục đưa lên miệng nhai chóp chép, chốc chốc lại nhìn về phía đứa trẻ xem xét một chút. Không tốn mấy phút thời gian, toàn bộ cái đùi gà mập mạp giờ chỉ còn lại khúc xương trơ trọi, lão nhân không nói gì thuận tay vất thẳng ra ngoài, sau đó với lấy bình hồ lô bên cạnh chép chép miệng uống liền một hơi.

– Khà, đời ai sung sướng được như Cao Thế ta.

Lão nhân đó uống xong liền nhắm mắt thở ra một hơi, bộ dạng sung sướng thỏa mãn thô bỉ vạn phần. Y không phải ai khác chính là cụ tổ mới vừa xuyên không đến của Tương Vũ, Cao Thế. Cao Thế liếc mắt nhìn lại Tương Vũ đang tập đứng tấn ngoài kia, phát hiện không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn liền nằm vật xuống cỏ lúc lắc cổ chân, miệng ngậm một nhánh cỏ nhi nha hát một bài hát quê hương, trông vô cùng khoái hoạt thích ý, không hề có vẻ lo lắng đến đứa trẻ đang gần như sụp đổ bên này.

Tương Vũ đờ đẫn nhìn về phía cụ tổ của mình, nàng lắc mạnh đầu lấy lại thanh tĩnh. Đứng một kiểu đứng liên tục dưới nắng suốt mấy canh giờ, bao nhiêu nước trong người cũng bốc hơi đi hết, cho đến lúc này nàng chỉ có cảm giác cực kỳ mỏi mệt, chỉ muốn lao vào bóng râm mà nằm vật ra cho vơi cơn đau nhức. Từ cổ cho tới bàn chân, không chỗ nào nàng không cảm thấy tê rần, nhưng nàng không cho phép bản thân mình được nghỉ ngơi. Dám lười biếng nghỉ ngơi khi có một ác ma đang dòm ngó bên cạnh sao? Tương Vũ có chết cũng không dám.

Bộ mặt ác ma của Cao Thế Tương Vũ đã được lĩnh giáo, mỗi ngày nàng phải luyện công trong năm giờ vào buổi sáng, kế tiếp là năm giờ tập đứng tấn vào buổi chiều, thời gian còn lại nàng cùng mẹ theo học tinh hoa tri thức của thế giới này. Ngày nào như ngày nấy, thiếu một giây cũng không cho phép. Lười biếng sao? Không có cửa đâu. Hôm nay thiếu một giây, ngày hôm sau liền cứ thế làm gấp đôi hiện tại, không hề có ngoại lệ cũng như thông cảm này nọ gì đó.

Hơn một tháng Tương Vũ chỉ được dạy mỗi việc đứng tấn. Cứ tưởng dễ dàng nhưng nó lại khiến nàng đau đầu không thôi. Trước nay xem phim chỉ có đứng Trung bình tấn, thế mà bây giờ lại đào đâu ra lắm loại tấn thế này? Nàng cứ thế luyện tập đứng vững loại tấn này đến loại tấn kia. Hiện tại, tư thế nàng đang tập luyện gọi là Đinh tấn. Nghe Cao Thế nói phía sau đó còn có mười mấy loại tấn, cái gì là Âm Dương Tấn, Trảo Mã Tấn, Kim Kê Tân,… Tương Vũ cười khổ trong lòng, xem ra còn phải tốn không ít để tập luyện thành thục những thứ này.

– Vũ nhi.

Từ phía bóng râm đột nhiên phát ra thanh âm lè nhè lười biếng.

– Vâng, cụ tổ?

Tương Vũ khó nhọc mấp máy môi, nắng nóng làm miệng nàng khô nứt khó chịu vô cùng, da môi bởi miệng nàng luôn mím chặt nên nay đã xuất hiện xu hướng muốn dính chặt vào nhau.

– Nghỉ một lát đến đây uống chút nước đi, không nên đứng quá lâu dưới nắng nóng.

– Vâng ạ.

Tương Vũ thở phào ra một hơi, mệt mỏi thu lại thế tấn, vừa xoa nắn bả vai vừa cất bước đi đến nơi bóng râm. Cao Thế lúc này đã ngồi dậy, hắn mỉm cười đưa cho Tương Vũ một chén nước được rót ra từ thùng gỗ gần đó. Tiêu phu nhân không hổ danh là một người mẹ tận tâm chăm sóc cho con cái. Khi biết được Tương Vũ theo Cao Thế học võ công, bà đã bỏ ra không ít công sức sai người đi lựa chọn loại gỗ tốt nhất, sau đó gọt đẽo thành một hồ lô đựng rượu cho lão sư dạy võ, phần còn lại làm thành một thùng gỗ đựng nước uống cho con gái của mình.

Tương Vũ đỡ lấy chén nước từ tay Cao Thế, không kịp nói câu cám ơn, chỉ nhanh gật đầu liền đưa chén nước lên miệng uống liền một hơi. Nàng hiện tại thấy nước không khác gì kẻ đói gặp mâm cỗ, người nghèo vớ được vàng, mèo mù ngậm cá rán.

Có lẽ vì uống quá nhanh mà nước vào miệng Tương Vũ không biết được bao nhiêu, chỉ thấy chảy ra từ hai bên mép thành một hàng dài. Cao Thế bên cạnh yêu thương mỉm cười, một tay vỗ vỗ vai nàng, tay kia cầm cầm một chiếc lá to bản ra sức quạt.

– Uống từ từ thôi, coi chừng sặc nước. Ta thật mất mặt, làm sao đẹp trai tiêu sái như Cao Thế ta lại có một đứa cháu như ngươi chứ? Xem ngươi kìa, không thể có một tư thế uống nước đàng hoàng hơn sao?

Cao Thế nhìn thấy tư thế uống ước bất nhã của Tương Vũ liền mở miệng mỉm cười oán trách. Tương Vũ cũng không còn hơi sức trông đến hắn. Lỗ tai nàng lúc này đã ù ù, có nói gì cũng không nghe thấy. Nàng với lấy thùng gỗ chứa nước, uống liền thêm vài bát nữa mới thỏa mãn nằm vật ra nền cỏ, vươn tay duỗi người như con mèo nhỏ, khe khẽ rên một tiếng thoải mái.

– Cụ tổ, con còn phải tập luyện như thế này đến bao giờ?

– Sao hả? Cảm thấy chán rồi sao?

Cao Thế liếc nhìn Tương Vũ, cái miệng móm mém nhe ra khoe hàm răng rụng hơn phân nửa, cười hắc hắc. Tương Vũ chớp mắt nhìn tán cây đang rì rào ở trên đầu, cười cười lí nhí nói.

– Có một chút chút.

– Giữa người với người, hơn nhau không chỉ phụ thuộc vào ngộ tính mà còn có cả ý chí bền bỉ cùng kiên nhẫn. Hội tụ được hai thứ ấy một cách hoàn hảo chính là những kẻ đứng trên đầu thiên hạ. Vũ nhi, ngươi muốn đứng trên đầu người khác hay muốn đưa đầu cho người ta đạp lên đấy?

Cao Thế khịt mũi nhướng nhướng đôi lông mày bạc trắng. Từng phiêu bạt giang hồ, trải qua không biết bao nhiêu hồi phong vân tế hội, hắn hiểu rõ hơn ai hết đạo lí “Kẻ mạnh làm vua” này.

– Chơi bời lúc nhỏ chính là dọn sẵn con đường chết cho mình lúc trưởng thành. Hắc. Vũ nhi, ta không ngờ ngươi lại muốn chết sớm như vậy.

Tương Vũ thoáng cảm thấy dường như có một bầy quạ đen đang kêu quang quác trên đầu. Nàng chỉ mới thắc mắc một chút về thời gian học tập, cụ tổ đã suy tưởng ra tới đường chết sau này rồi sao? Có quá trầm trọng hóa vấn đề không?

Tương Vũ lật ngược người lại nằm xấp trên nền cỏ, mắt chăm chú nhìn vào thân cây cổ thụ xù xì trước mặt. Trên lớp vỏ cây nâu đen nổi bật lên những hàng gạch nhỏ kế sát nhau. Tương Vũ lẩm bẩm đếm, sau đó hướng Cao Thế mà chỉ chỉ tay vào hàng gạch đó.

– Ý con là chúng ta có nên đổi sang học thứ khác không cụ tổ? Tấn pháp con thấy chúng ta cũng đã học khá lâu rồi. Người xem, năm mươi mốt vạch, một tháng hai mươi mốt ngày, gần hai tháng rồi đó. Liệu chúng ta có nên chuyển sang cái khác không? Cái nào có đánh đấm gì đấy. Cụ tổ, ngươi nghĩ thử xem.

Tương Vũ nhìn Cao Thế cười hì hì lấy lòng. Quả thật suốt ngày đứng tấn khiến nàng mỏi mệt cùng chán nản vô cùng. Nếu như có thể vận động tay chân thì tốt biết bao, bản thân nàng vốn hiếu động, suốt ngày đứng yên một chỗ khiến Tương Vũ có phần không chịu đựng được.

Cao Thế nhìn Tương Vũ một lúc, sau đó vươn tay chỉ vào thân cây, bày ra bộ dạng đang vạch tiếp lên thân cây mấy vạch nữa, cuối cùng hướng cháu gái mình mà nhếch miệng cười gian ác.

– Ba trăm sáu mươi lăm vạch. Đó là kỳ hạn của ta. Khi nào ngươi vạch đủ ba trăm sáu mươi lăm vạch lên thân cây cụ tổ sẽ cho ngươi học sang thứ khác.

– Ba trăm sáu mươi lăm? Cụ tổ, người muốn giết con sao?

Tương Vũ giật mình nhảy dựng, trợn tròn mắt nhìn Cao Thế đang cười tà ác bên cạnh, có phần không tin tưởng vào lỗ tai của chính mình. Một năm chỉ học mỗi đứng tấn, muốn giết nàng sao? Ác ma, đây chính thức là hiện thân của ác ma.

– Một năm nay ngươi không chỉ học đứng tấn, ngươi còn phải học cả sự kiên nhẫn. Qua một năm sau, nếu như tâm ngươi chưa thể đạt tới mức độ “Tĩnh” mà ta yêu cầu, rất có thể kỳ hạn sẽ được gia tăng thêm một chút.

Cao Thế cười hăng hắc xoa xoa hai đầu ngón tay, bộ dạng cùng với gian thương trông không khác nhau cho lắm. Tương Vũ nghe xong liền vùi đầu vào hai tay, chân đập trên mặt đất đau khổ kêu trời. Cao Thế cũng không màng đến. Ngày nào cũng cùng Tương Vũ cò kèo mặc cả mãi thành quen, hắn tựa lưng vào thân cây xù xì, tự thưởng cho mình một hớp rượu, sau đó với tay ngắt một nhánh cỏ đưa lên miệng, đầu ngẩng lên nhìn trời, miệng ê a một bài hát khác.

Mục đồng dưới chân đồi đôi khi khó hiểu ngước nhìn lên, tự hỏi người ở trên đồi kia rốt cuộc đang hát bằng ngôn ngữ gì, làm sao hắn nghe mỗi ngày đều không hiểu, bất quá nhạc điệu cũng thật hay.

Cao Thế thích nhất là viết lại lời cho những khúc ca mà mình yêu thích. Hắn thích gì liền hát nấy. Ca khúc này rất thịnh hành ở quê hương hắn, đây cũng là tiếng nói mẹ đẻ của hắn, tiếng nói của dân nước Việt, tiếng nói mà hắn đã nghe thấy từ thuở nằm nôi, dù có xa xôi, dù trải qua năm tháng, cách xa mấy ngàn thế giới, hắn cũng không thể nào quên được. Tương Vũ nằm bên cạnh cũng thoáng mỉm cười. Mỗi lần nghe cụ tổ hát, nàng lại một thoáng ngơ ngẩn nhớ về quê hương kiếp trước của mình, cũng là động lực để nàng tiếp tục liều mạng luyện tập.

“Ba, mẹ, con nhớ hai người”

– Nơi nước Nam xa xa có một chàng trai tên là Cao Thế. Đẹp trai phong lưu, thông minh tài giỏi, đỉnh thiên lập địa, sánh cùng trời đất. Đi khắp Đông Tây, đánh tan Nam Bắc, xông pha giang hồ, khiêu chiến võ lâm, vang danh thiên hạ. Dù bị trời ghen ghét, chịu ách gian truân, ta quyết không từ nan. Lão trời già, lão trời già! Ngươi chờ đó đi! Cao Thế ta sẽ cho ngươi một ngày sáng mắt. Lão trời già, lão trời già! Ngươi cứ đợi đi! Ước muốn của ta ngươi đừng hòng ngăn cản. Nhất Nam võ phái, tông môn của Cao Thế ta, chắc chắn sẽ có ngày vang danh trên cõi đời này, lưu truyền sử sách!