Tiểu Tường Vi

Chương 92




Kiều Vi lắc đầu: "Quý Viên và Lăng Lâm sắp tới thời điểm nhập học rồi đúng không?"

Hoắc Hào Chi cứng đờ, anh hoàn toàn không biết Kiều Vi đã biết chuyện này từ khi nào.

Cô vùi đầu vào lòng anh: "Lúc em gửi băng ghi âm cho giáo sư, giáo sư nói em biết."

Để cùng nhau đi du học Quý Viên và Lăng Lâm đã nỗ lực rất nhiều, nhưng khó khăn lắm mới thông qua kỳ tuyển chọn, có tên trong danh sách được cử đi học, Quý Viên lại không hề nói với cô.

Hoắc Hào Chi vội phủ nhận: "Em đừng nghĩ nhiều, Quý Viên từ bỏ việc ra nước ngoài rồi, cô ấy muốn ở trong nước."

"Nói dối." Kiều Vi mệt mỏi nhắm mắt, "Không phải cô ấy không muốn đi mà là vì sợ em biết."

Nguyên nhân chính vì sợ hại Kiều Vi áy náy tự trách nên một chút phong phanh cũng không để lộ.

"Mọi người đã bỏ qua quá nhiều vì em rồi, em không thể làm bộ không biết, cứ tiếp tục thay đổi quỹ đạo cuộc đời của bọn họ. Sắp hết thời gian rồi, Hào Chi, anh đừng giống họ cản em, em tự biết mà."

Kiều Vi không muốn làm trễ nãi thời gian nhập học của họ, cho nên trước khi bọn họ đi, phải ghi âm xong album.

Còn về những chuyện xa hơn, cô không dám nghĩ, cô sợ bản thân không kiên trì được đến khi đó.

Thời gian ngủ trong ngày càng lúc càng dài như dây cót đồng hồ sắp hết, Kiều Vi phát hiện hành động và tư duy của mình ngày càng chậm lại.

Không ai rõ hơn cô cơ thể dần chết đi là cảm giác thế nào.

Chỉ cần là chuyện Kiều Vi mở lời, trước giờ Hoắc Hào Chi chưa từng từ chối. Nhưng hiện tại, anh mới biết chữ "được này" gian nan cỡ nào, dù cố gắng để thốt ra nhưng cổ họng vẫn khô khốc.

Đừng giống mọi người ngăn cản cô.

"Hào Chi..."

Giọng Kiều Vi rất nhẹ, gương mặt trắng như tờ giấy, chỉ có đôi mắt đỏ ửng mang theo khẩn cầu.

"Anh hứa với em." Nói xong câu này như trút hết tất cả sức lực, Hoắc Hào Chi đỡ Kiều Vi nằm xuống, "Anh đi rửa chén."

Anh sợ còn ở thêm một giây nữa, anh sẽ không khống chế được mình.

Kết quả buổi hội chẩn sáng nay còn vang vọng bên tai như lời nguyền không thể thoát ra được.

"Khối u vẫn tiếp tục chuyển biến xấu, nếu vẫn không tìm được cách khống chế hiệu quả, với tốc độ khuếch tán như vậy, một khi di căn, bệnh nhân rất có khả năng sẽ không sống nổi một năm."

...

Tiên lượng của bác sĩ cứ đè nặng trong đầu anh, càng đè càng nặng. Chỉ cần nghĩ đến 1% lời này có khả năng trở thành sự thật, tay chân Hoắc Hào Chi liền lạnh cóng.

"Hào Chi."

Hoắc Hào Chi vừa đến cửa, Kiều Vi lại gọi anh.

"Cảm ơn anh."

Hoắc Hào Chi nói không nên lời, đi càng vội vàng, hoảng hốt cầm chén đẩy cửa ra ngoài.

Rất nhiều lời thật ra không cần nói, bọn họ đều có thể ngầm hiểu đối phương.

Nước trong bồn rửa không ngừng chảy, Hoắc Hào Chi rửa đi rửa lai chén đĩa.

Mãi đến khi di động thông báo tin nhắn, nhìn hình nền của Kiều Vi, anh mới dừng lại.

Ảnh chụp Kiều Vi lần đầu xuất viện sau khi hóa trị, cô đội mũ thêu màu trắng, ngồi ở ghế phụ xe anh, nhắm mắt an tĩnh ngủ.

Khi đó cô không gầy như bây giờ, môi vẫn còn hồng nhạt.

Anh từng kéo mũ xuống che khuất đôi mắt cô, hôn lên, anh vẫn nhớ mùi hương đó, vừa ngọt vừa mềm, còn có chút căng thẳng.

Anh buông tay cầm chén, ôm chặt trái tim, dọc vách tường ngồi xổm xuống.

Từ lúc quen Kiều Vi anh luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng thực chất hồi ức để lại đủ để anh chiêm nghiệm cả đời. Bọn họ cùng nhau thử nhiều thứ, mười ngón tay đan vào nhau đi rất nhiều nơi.

Anh nghĩ mình sẽ không bao giờ yêu một người như vậy, chỉ ước gì không thể trao cho cô cả sinh mệnh, hận không thể dùng tất cả đổi lại sức khỏe và bình an cho cô.

Hiện tại bọn họ như chạy đua với thời gian, không ai biết Kiều Vi có thể chống cự tới ngày tìm được thuốc mới hay không, không ai biết đến khi nào cô sẽ cạn kiệt sức lực.

Trái tim đập liên hồi, mỗi lần đập đều đau đến thở hổn hển.

Có nước nhỏ giọt xuống mu bàn tay, mới đầu Hoắc Hào Chi tưởng chưa khóa nước, mãi đến khi trên mặt cũng trở nên lạnh lẽo, anh mới phát hiện bản thân đang khóc.

Cảm giác cực kỳ xa lạ.

Từ lúc có ký ức Hoắc Hào Chi đã không khóc, đối với anh đây là cách giải tỏa tệ nhất.

Có nước nhỏ giọt lên mu bàn tay, mới đầu Hoắc Hào Chi còn tưởng chưa khóa van nước, mãi đến khi trên mặt cũng trở nên lạnh lẽo, anh mới phát hiện bản thân đang khóc.

Cảm giác cực kỳ xa lạ.

Từ lúc có ký ức Hoắc Hào Chi đã không khóc, đây đối với anh là cách giải tỏa cảm xúc tệ hại nhất. Anh giơ tay che hai mắt lại, không muốn chất lỏng kia càng chảy càng nhiều nhưng nó vẫn từ khe hở ngón tay rơi xuống đất.

Anh nghe rõ tiếng mình nức nở trong cổ họng.

Rất nhanh đã biết tiếng nước chảy ào ào che giấu.

...

Nửa tháng sau, khi Kiều Vi cuối cùng cũng ghi âm xong phần của mình, mùa thu đã tới.

Nhà sản xuất nghe đi nghe lại ca khúc cuối cùng chưa qua xử lý, gần như có thể tưởng tượng cơn bão ban nhạc sẽ tạo ra khi nó phát hành lớn thế nào.

Dù là giai điệu hay kỹ năng của nghệ sĩ album này đều không chê vào đâu được, nó như viên kim cương được mài giũa cẩn thận, hoàn hảo và chói sáng.

Đặc biệt là bài cuối cùng, tác phẩm gốc của bậc đại sư Lê Trầm Dật qua bàn tay cải biên của Hoắc Hào Chi, ban nhạc trình diễn một cách hoàn hảo, nó đã không còn là thứ âm nhạc bình thường, mà là dòng cảm xúc nhỏ giọt, dù là niềm vui hay nỗi nhớ, tất cả đều đong đầy.

Tiếng đàn violin nhẹ nhàng kết hợp với phức điệu tạo nên cảm giác lướt qua thế giới nhưng vẫn để lại chấn động khó quên.

Dù nói nó là đỉnh cao của nhạc rock thời đại cũng không quá.

Không nghi ngờ gì nữa, chuông và tường vi sẽ là ban nhạc xuất sắc nhất, nhà sản xuất căn bản không cần lo lắng thành tích của album lần này. Mãi đến khi Hoắc Hào Chi dẫn Kiều Vi rời khỏi phòng thu, ông ta mới bừng tỉnh khỏi cơn kích động.

Đây không phải là lướt qua thế giới sao?

Không ai biết ban nhạc còn có thể đi bao xa hay người chơi violin này sẽ sống được bao lâu.

Ông vội tháo tai nghe xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Vẫn khỏe chứ?"

"Không sao, khiến ông lo lắng rồi." Kiều Vi nghiêng đầu cười đáp.

Ông đoán, đường nét trên gương mặt của Kiều Vi chắc chắn đã được thượng đế chạm khắc tỉ mỉ, đẹp không tì vết. Với lớp trang điểm nhẹ, bề ngoài trông vẫn không có gì khác thường, ngoại trừ cử chỉ mềm mại...

Khoảnh khắc đặt violin xuống, cô dường như bị tước bỏ tất cả năng lượng, ngay cả đứng thẳng cũng phải nhờ Hoắc Hào Chi đỡ.

...

Hoắc Hào Chi giúp Kiều Vi xách cây violin ra khỏi công ty thu âm.

Nhìn lá vàng rơi bên ngoài, Kiều Vi vén vạt áo, chợt có cảm giác cách cả thế hệ.

Năm trước vào thời điểm này, cô mới thôi học ở đại học G, chỉ một năm ngắn ngủi, cuộc đời cô đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Bãi đậu xe cách công ty thu âm một quãng, Hoắc Hào Chi vốn định lái xe qua đón Kiều Vi, vừa đi hay bước lại thấy bạn gái bị người ta nhận ra, vây quanh xin ký tên.

Ngoài công ty thu âm thường có fans ngồi canh minh tinh, sơ nhất là họ không biết nặng nhẹ. Hoắc Hào Chi chưa kịp nhíu mày đã xông qua đám đông, đeo khẩu trang cho Kiều Vi, ngăn cách tất cả.

Báo chí đưa tin quá chi tiết, trong đám đông có người biết tình hình sức khỏe của Kiều Vi, lại thấy Hoắc Hào Chi nổi giận, vội giúp đỡ giữ trật tư, bảo mọi người đều lùi lại.

"Ca sĩ chính, album của anh chị sắp cho ra thị trường đúng không?"

"Vi Vi đã khỏe lại chưa?"

"Lễ hội âm nhạc ở thành phố G sắp bắt đầu rồi, ban nhạc có tham gia không?"

...

Rock and roll không phải dòng nhạc lưu hành ở Trung Quốc, nhưng bất ngờ là tốc độ nổi tiếng của ban nhạc vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

Bọn họ tuy chỉ là một ban nhạc còn rất trẻ nhưng lại có nhiều ca khúc được đánh giá cao, hơn nữa các thành viên đều có đặc điểm riêng thu hút về ngoại hình và khí chất. Bây giờ Hoắc Hào Chi vừa ra khỏi cửa liền bị nhận ra, cuộc sống có rất nhiều bất tiện.

Đi qua ngã tư, vất vả lắm mới thoát khỏi đám đông, phát hiện kiều Vi không thể đi nổi nữa, Hoắc Hào Chi trực tiếp ngồi xổm xuống cõng cô trên lưng.

Cơn gió đầu thu hơi ẩm ướt mơn man gò má, hình như còn lẫn vào tiếng côn trùng ríu rít. Thế giới nhộn nhịp, bên đường là những cửa hàng nhỏ sống động.

Giữa đám đông chỉ có hai trái tim.

Đi ngang qua bến xe buýt, thấy poster của dàn nhạc giao hưởng được treo trên tấm áp phích quảng cáo, Kiều Vi ghé đầu vào tai Hoắc Hào Chi, thì thầm: "Hôm nay chúng ta đừng vội về bệnh viện, chơi thêm lát nữa được không?"

Hiếm khi Kiều Vi chủ động đưa ra yêu cầu, hơi thở ấm áp phả vào khiến vành tai Hoắc Hào Chi nóng lên, anh lập tức gật đầu đồng ý.

Múa vé ở cổng nhà hát Tinh Hải, bước vào đại sảnh, còn mười phút buổi hòa nhạc bắt đầu.

Trùng hợp là bài mở màn là tổ khúc Nutcracker của Tchaikovsky, trùng với buổi biểu diễn của dàn giao hưởng Chicago khi họ lần đầu gặp nhau.

Tiếng đàn hạc mềm mại rót vào tai như thủy triều, kèn Pháp lặp đi lặp lại giai điệu một cách có trật tự cùng tiếng kèn clarinet hoa lệ vang vọng.

Trong bóng tối, Hoắc Hào Chi nắm chặt tay cô, ghé vào tai thì thầm: "So với lần trước em cảm thấy thế nào?"

"Lần trước em không nghe." Nhìn xung quanh không có nhiều khán giả lắm, Kiều Vi cũng hạ giọng trả lời anh.

Không nghe?

Hoắc Hào Chi nhớ khi đó cô ngồi thẳng, trông cực kỳ nghiêm túc mà.

"Lúc ấy không tập trung." Kiều Vi sửa lại hồi ức cho anh.

Lần đó ngồi bên trái cô là Hoắc Hào Chi vừa xuống núi, bên phải là mẹ Kiều lòng có toan tính riêng, dù hiếm khi được đi xem hòa nhạc nhưng cô lại như đứng trên đống lửa ngồi trong đống than, nào có tâm trạng thưởng thức, chỉ có thể cố gắng ngồi yên thôi.

Cô thuận miệng hỏi: "Còn anh thấy sao?"

"Thật ra lần đó anh cũng không nghe."

"Không phải anh còn nhắm mắt xuôi theo nhịp hả?"

"Đó là vì biết em đang nhìn lén anh."

Khi ấy Hoắc Hào Chi vẫn chưa biết Kiều Vi quan trọng với anh thế nào, chỉ theo bản năng chú ý, để tâm phản ứng của cô.

Nếu nhìn lại, sự chú ý này có lẽ còn sớm hơn anh tưởng tượng.