Là một công ty lớn, rào cản đẳng cấp trong nội bộ Hoàn Hải hết sức nghiêm ngặt, những tân binh mới vào làm đều khao khát được thăng chức để lên lầu.
Kiểu đổng, người đang ngồi trong văn phòng trên tầng cao nhất có thể được coi là hình mẫu chiến thắng cuộc sống trong mắt tất cả phụ nữ.
Bà xinh đẹp, thanh lịch, thông minh, tuy sinh ra trong một gia đình tri thức bình thường nhưng không ngừng trèo lên cao.
Trong cuộc hôn nhân đầu tiên, chồng bà là nghệ sĩ vĩ cầm tài năng hàng đầu, đẹp trai lịch lãm. Nhưng có lẽ vì cảm thấy cuộc sống không có thăng trầm như vậy quá đỗi bình thường nên sau khi ly hôn, bà tái giá với ông chủ của mình, bước chân vào hào môn, người chồng lúc sau cũng hiền lành ga lăng.
Để từ nhân viên quản lý trở thành giám đốc quyền lực, bà chỉ tốn mười năm ngắn ngủi, hiện tại không chỉ có khối tài sản đáng kinh ngạc mà còn khiến người thường kính trọng và hâm mộ.
Tới gần giờ cơm trưa, cửa phòng họp đóng chặt cuối cùng cũng mở, đám đông tràn ra, từ sau đám đông thư ký nhìn thấy bà chủ của mình.
Thanh xuân đã không còn nhưng bà dường như được trời cao ưu ái, gò má trắng nõn vẫn săn chắc đầy đặn, quyến rũ động lòng người.
Cô gái ôm cặp tài liệu đuổi theo người phụ nữ, báo cáo mấy cuộc gọi mình vừa nhận được: "Giám đốc Từ nói không gửi mail trả lời ông ấy, ngày mai ông ấy sẽ tự tới văn phòng tìm giám đốc, bên phía thi công Tuệ Viên cũng đã thương lượng xong, bọn họ đồng ý rút ngắn thời gian thi công..."
Sau một hồi nói chuyện, cả hai cũng đã đến văn phòng, người phụ nữ nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: "Cô tan làm đi, hôm nay vất vả rồi."
Thư ký gật đầu, lại không vội rời đi, chần chừ không dám nói.
"Còn gì à?"
"Kiểu Đổng, tôi vừa biết được một chuyện, tôi nghĩ giám đốc nên biết..."
Cô gái do dự mở máy tính bảng, đưa tin tức cho người phụ nữ xem.
Thời điểm bắt đầu đến Hoàn Hải làm việc, con gái của Kiều đổng còn học cấp ba, những lúc qua nhà cũ đưa tài liệu, cô thỉnh thoảng gặp cô bé đó, cũng coi như nhìn cô ấy trưởng thành.
Chỉ nhớ da trắng tóc đen, con nhà nòi, dịu dàng xinh đẹp.
Có thời gian trong công ty rộ lên tin đồn Kiều Vi sẽ đến thực tập, mọi người sôi nổi đồn đoán nữ thái tử này sẽ đến bộ phận nào nhưng cuối cùng không biết xảy ra sự cố gì, Kiều Vi dọn ra ngoài ở riêng.
Khi nghe được tin, ban nhạc đã thành danh.
Gen di truyền đúng là thứ kỳ lạ, Kiều Vi ngoan ngoãn học bình thường ba năm cấp ba, bốn năm tài chính, cuối cùng vẫn như ba mình bước vào giới âm nhạc, cô kế thừa tài năng của ba, vừa bước lên sân khấu liền như cá về với biển.
Mong muốn của Kiều đổng kết thúc trong thất bại.
Người gặp Kiều Vi từ trước chắc chắn rất khó liên hệ cô với hình ảnh của cô trên sân khấu, cô có sự tươi mới của thanh niên, phóng túng mà hào hoa.
Khoảng thời gian trước chị ta còn xem video biểu diễn của ban nhạc, thật sự hoài nghi tính xác thực của tin tức này.
Với tư cách thư ký, chị ta luôn theo sát Kiều đổng, không thể không biết tin tức gì, chuyện con gái bị bệnh hình như Kiều đổng cũng chẳng hề hay biết, nhưng tất cả bằng chứng truyền thông đưa ra lại không giống lời vô căn cứ.
Do dự mãi, chị ta vẫn đưa tin tức cho Kiều đổng xem, lại sợ bà tức giận, bổ sung: "Tôi sẽ liên lạc yêu cầu bên truyền thông vô đạo đức này xóa bài viết..."
Người phụ nữ không nói gì, tay cứng nhắc nhận lấy ipad.
Nhìn bà lặng lẽ đọc từng hàng chữ, bí thư không khỏi hối hận: "Kiều đổng..."
Chị ta còn chưa dứt lời, người phụ nữ đã xoay người vào văn phòng, đóng sầm cửa lại.
Me Kiều bắt đầu gọi điện cho con gái, bà không biết di động của Kiều Vi bị hỏng, tiếng bíp nhắc nhở trạng thái tắt máy khiến bà nôn nóng vô cùng. Lòng như lửa đốt, một mặt bà cảm thấy tin tức này không thể là sự thật, một mặt lại không tự chủ mà tự hỏi chính mình, nếu là thật thì phải làm sao?
Thật ra bà căn bản không dám khẳng định.
Từ lúc ly hôn, nội tâm Kiều Vi luôn oán hận người làm mẹ này.
Dù có quan hệ huyết thống gần gũi nhất trên đời, dù là đứa con bà mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, những lời hằng ngày bà nói với Kiều Vi thậm chí còn không bằng một nửa với thư ký.
Bà có nỗi băn khoăn của bà, Kiều Vi có chính kiến của Kiều Vi, suy nghĩ của hai người hoàn toàn không có điểm giao nhau. Nắm càng chặt, Kiều Vi càng chống cự, cho đến khi mâu thuẫn không thể hòa giải, cuối cùng bà bỏ cuộc hoàn toàn.
Trong đầu hồi tưởng lại những lần gặp con gái gần đây.
Trong ấn tượng dáng người Kiều Vi cao gầy, dù có trang điểm, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, bây giờ nghĩ lại, vẻ hốc hác đó hình như do mắc bệnh.
Kiều Vi thừa hưởng vóc dáng và ngoại hình của bà, khung xương mỏng manh, luôn gầy hơn cân nặng thực tế. Dù trước đây có kiểm soát hình thể thế nào, Kiều Vi cũng chưa từng gầy như những lần gặp trước.
Dạ dày cô không tốt từ nhỏ, lúc ở nhà còn thường có bác sĩ gia đình kiểm tra định kỳ, đầu bếp chăm sóc cẩn thận, mẹ Kiều không biết tại sao mới ra ngoài mấy tháng cô đã hành hạ bản thân thành thế này.
Bà ném chiếc di động không gọi được đi, vội vàng lấy chìa khóa xe trong ngăn bàn, đến trước cửa lại vòng về nhấc điện thoại bàn lên.
"Gọi Tịch Việt đến cho tôi."
Bà chợt nhớ tới lời cảnh cáo sâu xa của anh trong bữa tiệc lần trước.
Đúng, Tịch Việt.
Nếu thật sự có gì đó, thằng nhóc kia chắc chắn phải biết.
...
Bên ngoài bệnh viện dù có ồn ào đến đâu thì phòng bệnh của Kiều Vi vẫn yên bình.
Sau cơn sốt dữ dội, cô lại gầy yếu ớt, đi mới vài bước đã phải dừng lại thở hổn hển, ăn uống khó khăn, vận động một chút là mệt lả, nhưng tất cả Kiều Vi đều có thể chịu đựng, chỉ có một điều thì không.
Đối với một nghệ sĩ violin, đảm bảo thời gian luyện tập hơn hai, ba tiếng một ngày là công việc cơ bản, bây giờ cầm đàn cô cũng thấy khó khăn, nếu cố gắng tập luyện, cánh tay cô sẽ bủn rủn.
"Cậu nằm trên giường mấy ngày liền, người bình thường cũng chẳng có ai hồi phục nhanh như vậy, đừng gấp." Quý Viên chọc chọc cánh tay cô, "Nè, cơ bắp vẫn chưa thoái hóa không phải sao? Chắc chắn sẽ khỏe lại."
Sẽ khỏe lại ư? Kiều Vi nghi ngờ.
Ung thư là cơn hồng thủy không chịu kiểm soát, không biết lúc nào sẽ nhào tới cắn xé, rất nhiều bệnh nhân chuyển biến xấu chỉ trong tích tắc. Khi mức độ hóa trị đạt đến điểm tới hạn, nhìn thì giống người khỏe mạnh, nhưng trạng thái thật sự thì chưa chắc.
Giống như bà cụ ở tầng 18, tận mắt Kiều Vi thấy bà đi lại bình thường, nhưng chớp mắt lại phải di chuyển bằng xe lăn.
Bệnh viện có lẽ là nơi đau lòng nhất thế gian này, chỉ trong nửa năm, cô gần như đã chứng kiến tất cả sinh ly tử biệt mà trước giờ chưa từng thấy.
Cô biết xui xẻo ở ngay phía trước, không cần chào hỏi ai.
Cô cảm thấy bản thân gần đây ngủ ngày càng nhiều.
Giống như sáng nay ăn cơm, vừa cầm cái chén lên cô liền ngáp liên miên, suýt chút vùi đầu vào chén canh thiếp đi, đi lại mấy bước liền buồn ngủ, chỉ muốn nằm xuống đất ngủ một giấc, cơn mệt mỏi ập đến bất cứ lúc nào.
Biết rõ đây là tác dụng của thuốc nhưng Kiều Vi vẫn sợ hãi trước cảm giác không thể kiểm soát này.
Giống như hiện tại, một giây trước còn nghiêm túc nói chuyện với Quý Viên, giây tiếp theo cơn buồn ngủ lại ập tới thúc giục hai mắt nhắm lại. Kiều Vi vốn còn tự hỏi việc thu âm album sao rồi, nhưng đầu óc lúc này đã hoàn toàn không có khả năng tự hỏi, chỉ còn một đống hồi nháo, vì thế trực tiếp nhắm hai mắt lại vùi vào gối đầu.
Chờ Quý Viên xoa bóp cơ bắp căng cứng của cô xong, ngẩng đầu, mới phát hiện Kiều Vi đã thiếp đi.
"Chỉ có cậu nhàn hạ." Quý Viên bất mãn véo má cô.
Hộp đàn mở ra vẫn chưa khép lại, canh mẹ Quý hầm cô chỉ ăn hai muỗng, bình giữ nhiệt vẫn còn bốc hơi.
Mẹ Quý không biết khẩu vị của Kiều Vi ngày càng tệ, chỉ nhớ lần trước cô khen canh bà nấu ngon, cho nên hầm mấy tiếng, Quý Viên không muốn lãng phí.
"Cậu Hoắc, muốn ăn một chút không? Ăn hết đi để tôi dễ mang về."
"Không ăn."
"Một người hai người sao đều không muốn ăn chứ..."
Quý Viên mệt mỏi thở dài.
Đây là biểu cảm không thường thấy trên khuôn mặt Quý Viên, cô là người không giấu được tâm sự.
Hoắc Hào Chi nhìn cô: "Lăng Lâm quyết định đi du học rồi?"
"Anh biết?" Kinh ngạc đi qua, Quý Viên quay đầu đi, làm ra vẻ thoải mái tự tại, "Người xưa có câu đạo bất đồng bất tương vi mưu (*), nếu ngay lúc này anh ấy đi, hai chúng tôi coi như kết thúc."
(*) Đạo bất đồng đạo bất tương vi mưu (道不同,不相为谋): không cùng chí hướng thì không thể nói chuyện, đi cùng nhau
Phụ nữ là sinh vật khẩu thị tâm phi.
Hoắc Hào Chi nhìn Quý Viên, sắp xếp bản thảo trên đầu gối, đứng dậy đưa cho cô.
"Dù cậu ta đi khi nào, ngày mai bắt đầu, tranh thủ thời gian ghi âm xong đoạn cuối."
"Nhưng Vi Vi chưa xuất viện, chúng ta..." Tiếng của Quý Viên đột nhiên im bặt, cô nhìn trang cuối cùng của nhạc phổ, hai mắt mở to không dám tin, "Anh lại sửa thành phiên bản khác?"