Tiểu Tường Vi

Chương 86




Hoắc Hào Chi nghe tiếng sột soạt bên tai mà tỉnh lại, mí mắt nặng trĩu, thời điểm cố gắng mở mắt ra, anh đột nhiên nghĩ tới Kiều Vi.

Đúng rồi, Vi Vi đâu?

Sức mạnh lập tức dâng trào, Hoắc Hào Chi đột nhiên bật dậy, mọi thứ trước mắt dần rõ ràng.

Hành động của anh khiến mọi người đều giật mình.

Nhìn lướt qua các bác sĩ và y tá vây quanh, anh thấy Nghiêm Khôn ở cuối giường bệnh.

"Hào Chi, cậu thấy sao rồi?"

"Tôi đã ngủ bao lâu?"

"Một ngày, giữa trưa rồi, muốn ăn gì không?"

"Vi Vi đâu?"

"Hào Chi, mẹ cậu gọi điện nói hiện tại máy bay không thể bay đến thành phố G, bảo tôi lo cho cậu."

"Tôi không muốn nghe cậu nói nhảm, Vi Vi đâu?"

Ngoài cửa sổ, tất cả đều là mây đen chằng chịt, cơn mưa xối xả như trút nước, hàng ngàn hạt mưa đập vào cửa kính, một tia sét đánh xuống.

Nghiêm Khôn do dự muốn nói lại thôi.

"Ở đâu?"

Hoắc Hào Chi nhíu mày, môi mím lại, đây là điềm báo cơn giận của anh.

"ICU, phòng chăm sóc tích cực."

"Cô ấy sao rồi?"

"Nhiễm trùng, còn đang sốt."

Tay Hoắc Hào Chi đang vén chăn run rẩy, té lộn nhào xuống giường.

"Này, còn chưa truyền dịch xong, mau về giường đi!" Y tá kêu lên.

Nhưng anh cứ như không nghe thấy, rút kim xong mang dép chạy ra ngoài. Nghiêm Khôn biết không cản được, chỉ có thể cầm áo khoác đuổi theo.

Mọi người vẫn còn đang ở hành lang phòng chăm sóc đặc biệt. Anh chạy một mạch tới, lại không dám tiến thêm nữa.

Trái tim tràn ngập sợ hãi, tay siết chặt nắm đấm. Anh sợ, quá sợ.

Cả đời Hoắc Hào Chi chưa từng trải qua cảm giác như vậy.

Chỉ cần không đi về phía trước, anh sẽ không phải thấy Kiều Vi đang hôn mê nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt thế nào.

Từ ngày Kiều Vi được chẩn đoán bệnh cho tới nay, trong số tất cả mọi người có mặt, ngoại trừ bác sĩ, không ai rõ tình hình của Kiều Vi hơn anh. Sức khỏe cô như con thuyền vỡ nát, hoàn toàn dựa vào các thợ thủ công tỉ mỉ sửa chữa vào bảo dưỡng, một khi xuống nước, tất cả vấn đề sẽ phơi bày.

Bị thương một lần sẽ chuyển biến xấu một lần, mọi thương tổn không thể quay lại, một khi tới cực hạn, tất cả đều không thể vãn hồi.

Hoắc Hào Chi khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn chưa từng nhập viện, ngay cả uống thuốc cũng rất ít. Chỉ sau khi quen Kiều Vi, anh mới biết nhân sâm và hoàng kỳ có thể chống lại ung thư, thuốc Youfuding uống ba lần một ngày, uống Kangning có ít tác dụng phụ hơn với cơ thể...

Thời gian họ ở bên nhau đa phần ở trước giường bệnh. Có bạn bè thậm chí trêu chọc anh siêng vào bệnh viện hơn ở nhà. Nhưng chỉ cần Kiều Vi có thể khỏe lại, anh sẵn sàng coi bệnh viện như nhà của mình.

Hoắc Hào Chi đã cố gắng duy trì hiện trạng bằng mọi cách, nhưng đến hôm nay, sự cân bằng này vẫn bị phá vỡ.

Anh đi từng bước về phía trước, hai chân như đeo thêm chì, khó khăn nặng nề vô cùng.

"Anh hai?" Từ Tây Bốc là người đầu tiên phát hiện ra anh, "Anh tỉnh rồi!"

Ánh mắt mọi người đều hướng về phía anh, lần lượt đứng dậy.

Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Hoắc Hào Chi như thế, vẻ kiêu ngạo không còn, trán dán băng gạc, dưới mí mắt xanh mét, chỗ rút kim tiêm bê bết máu, trông rất chật vật.

Đôi mắt anh hướng về phòng bệnh một chút liền dời đi, không dám xem nhiều.

"Mọi người về trước đi, tôi ở đây chờ cô ấy."

Mọi người đều lo cho Kiều Vi, ngồi canh bên ngoài một đêm, nhưng lúc này lại không thể làm trái ý Hoắc Hào Chi. Có lẽ Kiều Vi cũng muốn ở riêng với anh một lúc chăng?

Người đều đi hết, cuối cùng chỉ còn lại Tịch Việt không nhúc nhích.

"Tôi hận cậu, Hào Chi."

"Tôi biết."

"Không, anh không biết." Tịch Việt dùng ánh mắt thâm trầm phức tạp nhìn anh.

Hoắc Hào Chi sẽ không bao giờ biết anh ta đã cướp đi thứ quý giá của anh như thế nào. Có đôi khi Tịch Việt thậm chí hối hận, nếu không đó không giới thiệu Kiều Vi cho Hoắc Hào Chi thì tốt biết mấy. Vốn là người trầm tĩnh, anh không quen bản thân lại ấu trĩ như vậy.

So với nội tâm, anh đương nhiên ý thức được rõ thế giới này nhỏ bé cỡ nào, vòng đi vòng lại, có lẽ trăm sông vẫn đổ về một biển.

Kiều Vi là người rất khó lấy lòng, nếu không thật sự yêu Hoắc Hào Chi, cô sẽ không làm thế.

Anh hận anh ta, ghen ghét với anh ta, nhưng cũng cảm ơn anh ta. Cảm ơn anh ta đã đồng hành cùng Kiều Vi trong thời gian khó khăn như vậy, cùng cô ấy đi đến hôm nay, cho cô ấy những ngày tháng ấm áp khó quên.

Hai người đàn ông ngồi song song trên chiếc ghế dài trong hành lang, đây là khoảng thời gian im lặng dài nhất của họ, cả hai không ai có tâm trạng nói chuyện.

...

Một mình Kiều Vi đi trong bóng đêm rất lâu, nơi đó lúc nóng lúc lạnh tra tấn cô sức cùng lực kiệt. Lúc đầu cô còn vội tìm nơi có ánh sáng và lối thoát, nhưng theo thời gian trôi qua, cô càng đi càng xa, mãi không ra được.

Cô rất khó chịu, dạ dày như bị lửa đốt, đốt đến tận cổ họng, sống lưng và nội tạng bắt đầu co rút, muốn gọi ai đó nhưng lại không chờ được, còn thuốc ở đầu giường thì sao? Cô đưa tay muốn với lấy nhưng không thể chạm vào.

Mau đi ngủ, cô nghĩ, ngủ sẽ không đau nữa. Vừa nghĩ như vậy, tay chân liền bắt đầu bủn rủn, Kiều Vi vô cùng mệt mỏi, dứt khoát nằm xuống.

Nhưng sự thư giãn này như bị ai đó bóp nghẹt, cô bỗng không thở nổi.

...

ICU trở nên hỗn loạn, thiết bị y tế kêu inh ỏi thông báo bệnh tình của bệnh nhân trở nặng.

Hoắc Hào Chi không ngờ thông báo bệnh tình nguy kịch đầu tiên trong đời anh phải nhận không phải của người thân mà là của bạn gái.

"... Tình hình đang xấu đi, có thể đe dọa tới tính mạng bất cứ lúc nào. Thông báo bệnh tình nguy kịch đã được đưa xuống, dù vậy, chúng tôi vẫn sẽ cố mọi cách để điều trị tích cực cho bệnh nhân."

Từng câu từng chữ hết sức rõ ràng.

Mỗi con chữ Hoắc Hào Chi từng biết, nhưng tổ hợp lại lại khó đến mức anh đọc không hiểu, đầu óc vô cùng hỗn loạn, mạch máu trong người như đều tắc nghẽn.

"Ý anh là gì? Anh đang đùa tôi à?" Hoắc Hào chi ném tờ giấy đi, sau đó nắm lấy cổ áo bác sĩ, "Có ý gì hả?"

"Hoắc Hào Chi!" Tịch Việt tức giận giữ chặt anh, "Cậu bình tĩnh chút đi."

"Bình tĩnh cái đầu cậu!" Hoắc Hào Chi đẩy Tịch Việt ra, tay nổi đầy gân xanh chỉ vào phòng ICU cuối hành lang, "Bọn họ ra thông báo bệnh tình của Kiều Vi nguy kịch kìa!"

Hai mắt anh đỏ ngầu, gằn từng chữ: "Cuối tuần trước còn nói tế bào ung thư đã thu nhỏ, có thể chuẩn bị phẫu thuật, hôm nay lại bắt tôi ký vào giấy báo bệnh tình nguy kịch, cậu lật sách có lật nhanh như vậy không!"

"Xin lỗi." Bác sĩ bất lực, "Chúng tôi chỉ thông báo theo nghĩa vụ, anh không ký cũng được, chúng tôi chỉ cần báo cáo với với phòng y tế để lưu hồ sơ.

"Tôi là anh trai của Kiều Vi, tôi ký."

Tịch Việt cầm bút trên bàn lên, chưa kịp làm gì đã bị Hoắc Hào Chi giật lấy tờ giấy thông báo, xé sạch.

Mãi đến khi tờ giấy A4 bị xé vụn, không thể xẻ thêm nửa, Hoắc Hào Chi mới vò nát thành một cục nắm chặt trong tay, thở hổn hển, giọng khàn đến đáng sợ.

"Ngoại trừ bản thân Kiều Vi, không ai có tư cách phán xé sự sống chết của cô ấy. Mấy hôm trước cô ấy còn nói với tôi cô ấy cảm thấy mình đã khỏe hơn nhiều, chỉ một cơn sốt mà thôi, trước giờ cô ấy đều vượt qua, lần này cũng vậy, không cần cậu nhiều chuyện."

Dứt lời, anh xoay người rời khỏi văn phòng, ra khỏi cửa anh càng đi càng nhanh giống như bỏ trốn.

"Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho bác sĩ." Tịch Việt đau đầu xoa huyệt thái dương.

Thật ra anh nào khá hơn Hoắc Hào Chi, bầu không khí nặng nề trong văn phòng khiến anh sắp đứng không vững.

"Chuyện này thường xảy ra ở khoa ung bướu mà." Bác sĩ lắc đầu, nhìn theo bóng lưng của Hoắc Hào Chi, thở dài.

Ở bệnh viện, người phần lớn thời gian bị tra tấn tâm lý không phải bản thân bệnh nhân mà là những người xung quanh.

...

Khi các chỉ số dấu hiệu sinh tồn của Kiều Vi ổn lại, máy khử rung tim được gỡ bỏ, một đêm lại trôi qua.

Dù đã qua cửa ải khó khăn nhất nhưng người vẫn chưa tỉnh, không ai biết Kiều Vi có thể vượt qua không.

Cô ấy không ăn hết súp, dù đang hôn mê cơ thể vẫn co giật dữ dội, y tá tiêm morphin gần như không có tác dụng.

Hoắc Hào Chi đi khử trùng mấy lần, mặc đồ cách ly, sau mấy ngày cuối cùng cũng bước qua tấm cửa kính, vào thế giới của Kiều Vi.

Giống như tìm được món đồ quý giá bị thất lạc, ngay cả thở Hoắc Hào Chi cũng không dám thở mạnh, thật cẩn thận ngồi xuống đầu giường, sợ phá hỏng tất cả.

Cô gầy hơn, tóc xõa trên gối, hốc mắt trũng xuống, hàng mi dài có thể mở ra bất cứ lúc nào mỉm cười với anh.

Ánh mắt ấy chắc chắn dịu dàng như hồ nước thu, nói cho anh biết cô đã khá hơn, đừng lo.

Mấy ngày nay Hoắc Hào Chi luôn ở trong trạng thái lo lắng triền miên, giờ phút này cuối cùng cũng tìm được một chỗ để cập bến.

Tay cô vẫn lạnh như xưa, rất gầy, hoàn toàn không có da thịt, vết thương ở cổ tay đã kết vảy.

Anh nắm nó thật chặt như thể đang nắm giữ nhịp tim của mình.

Nếu thượng đế muốn đưa cô ấy đi, vậy xin hãy mang theo cả anh.

Mãi đến hôm nay Hoắc Hào Chi mới hiểu sâu sắc những lời bà nội từng nói.

Anh sẽ không thể yêu thêm một ai, yêu người hiện tại nhiều đến mức muốn trao cho cô sức khỏe của mình, thay cô gánh chịu mọi đau đớn khổ sở.

"Vi Vi..." Sống mũi Hoắc Hào Chi cay cay, "Vi Vi..."

Một tiếng lại một tiếng, anh không chê phiền, cúi đầu hôn lên từng ngón tay cô.

Ngay lúc này lòng bàn tay hơi run lên, ban đầu Hoắc Hào Chi còn tưởng là ảo giác, ngồi dậy, mới phát hiện đúng là Kiều Vi đang cử động.

Hoắc Hào Chi mừng như điên, mặc kệ tất cả, lập tức bấm chuông bên giường, không ngừng nắm tay gọi tên cô.

Cho đến khi bác sĩ y tá ùa vào anh vẫn không chịu buông.

"Xin người nhà bệnh nhân phối hợp...

Y tá duỗi tay về phía cửa mời anh vài lần, Hoắc Hào Chi vẫn mặt dày không nhúc nhích.

Nghĩ vậy, Hoắc Hào Chi đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn bộ dáng của mình trong cửa kính đối diện.

Râu mọc ra chưa kịp cạo sạch, hốc mắt đen trũng chẳng khác kẻ vô gia cư.