Lễ hội âm nhạc lần này không chỉ mời các ban nhạc trong nước, ban tổ chức thậm chí còn chi tiền mời một số ban nhạc nổi tiếng ở hải ngoại.
Phần trình diễn của họ chỉ là một trong các phần của lễ hội, không tính là hoành tráng nhất, nhưng còn chưa bắt đầu, bên dưới đã đầy khán giản, thậm chí có người còn mở đèn.
Trời chưa hoàn toàn tối, dưới sân khấu lập lòe tia chớp, đa phần là tên của Hoắc Hào Chi.
Từ Tây Bốc hâm mộ: "Sao nhân khí của anh hai cao vậy... Anh có biết trong trong một tập thể có thành viên quá chân lệch chân khí sẽ gây ảnh hưởng xấu tới sự phát triển của ban nhạc không?"
Nếu không phải sắp lên sân khấu, Hoắc Hào Chi đã đá cậu ta một cái, anh lười biếng trừng mắt một cái: "Anh đây không ngờ lý tưởng của cậu không phải chơi nhạc mà là làm thần tượng đấy."
Kiều Vi đang chỉnh dây lần cuối, xong xuôi mới ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện có một hình bóng quen thuộc ngồi phía trước, cẩn thận nhìn, cô giật mình tới mở lớn hai mắt.
"Hoắc Hào Chi... Bà nội anh tới kìa."
Quý Viên nghe vậy, lập tức kích động: "Đâu? Giáo sư Tống ở đâu?" Người xuất thân chính quy, từng học đại học âm nhạc như cô, nghe tới cái tên này đương nhiên không thể không hưng phấn.
Kiều Vi chỉ cho Quý Viên xem.
Cô ấy căng thẳng che ngực lại, nói: "Vi Vi, cậu mau véo tớ một cái đi, không phải tớ đang nằm mơ đấy chứ? Giáo sư Tống lớn tuổi như vậy còn tới nghe tớ biểu diễn, tớ sợ lát nữa biểu diễn sẽ không phát huy tốt quá..."
"Người ta tới để xem cháu trai bảo bối, anh hai của em biểu diễn đấy." Từ Tây Bốc cường điệu.
"Dù sao cũng nghe mà." Quý Viên bối rối, "Làm sao đây đây... Lúc tập luyện tớ còn chỗ nào đàn không tốt không? Tiết tấu đoạn sau có phải không ổn không?"
Lăng Lâm dứt khoát giơ tay che mắt cô ấy: "Đừng nghĩ lung tung nữa, hít sâu đi."
"Lăng Lâm, mau bỏ tay của anh ra! Lớp trang điểm trên mắt của em sắp bị anh làm hỏng rồi này..."
Đây quả nhiên là cách đối phó căng thẳng hữu hiệu.
...
Chuông và tường vi nhận lời mời trễ hơn các ban nhạc khác, điều này có nghĩ thời gian chuẩn bị của họ rất ngắn. Qua năm mới, mấy ngày liên tiếp Kiều Vi phải cùng mọi người ở quán bar tập luyện cho ca khúc mới.
Ở bệnh viện tĩnh tâm suy nghĩ không phải không có ý nghĩa. Kiều Vi phát hiện cho dù cùng một ca khác, ở những giai đoạn khác nhau của cuộc sống, cảm nhận sẽ khác nhau, lúc biểu diễn cũng biểu đạt cảm xúc hoàn toàn không giống nhau.
Cô nhớ lúc mình mười mấy tuổi được nhà trường đề cử tham gia cuộc thi quốc tế, tập luyện bài Zigeunerweisen gần một tháng, khắc khổ đến mức trong mơ cũng có thể ngâm nga ra giai điệu, nhưng cuối cùng cô vẫn thất bại, chỉ đứng thứ hai.
Khi ấy một nhà phê bình nổi tiếng trong nước có nói nếu xét tốc độ và kỹ thuật, Kiều Vi quả thật giỏi hơn tuyển thủ Hàn Quốc, nhưng cô quá chú trọng vào phần xử lý kỹ xảo, nghe một bài hoàn chỉnh đúng là rung động, nhưng nếu đi vào chi tiết, sắc thái thương cảm, u buồn lại không xử lý đúng chỗ.
Kiều Vi mười mấy tuổi tràn đầy nhiệt huyết, tuy ghi nhớ lời nhận xét này nhưng sâu thẳm trong tim vẫn không phục, giáo sư Chu từng khen cô xử lý chi tiết, là học sinh tinh tế nhất trong những người bà dạy.
Nhưng đến hai mươi mấy tuổi kéo lại bài này, cô bỗng ngộ ra lời nhà phê bình kia nói.
Cô ngày xưa được gia đình bao bọc, chưa từng biết suy sụp là gì, cũng chưa trải qua chia ly, đương nhiên không thể hiểu sự phiêu bạc và lưu lạc, tình cảm lý giải thật sự quá nông cạn, cho dù cố gắng tập luyện biểu diễn cũng không thể biểu đạt cảm xúc đúng chỗ.
Tiết mục mới lần này là Zigeunerweisen sau khi được Hoắc Hào Chi cải biên. Organ và guitar điện là cơ sở của rock and roll, violin và nhịp trống đan xen tạo thành mạng lưới kín, trong tiếng nhạc thăng trầm, âm bass trầm cũng vang lên, như một buổi tiệc thính giác.
Lần nữa kéo đàn violin, đối với Kiều Vi bản nhạc này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Cô muốn nỗ lực hoàn thành nó, mang đến cho người nghe phần trình diễn chất phác và hoàn mỹ nhân, cũng như cho bản thân nhiều năm trước một lời giải thích.
Ánh nắng phía chân trời đã tắt, đèn sân khấu sáng lên, cảm nhận tia sáng chói mắt ập vào gò má, Kiều Vi dứt khoát nhắm mắt lại, chắn mọi quấy nhiễu.
Dù kéo bản nhạc bao nhiêu lần thì cũng không thể có hai lần giống nhau hoàn toàn, bởi vì mỗi lần diễn tấu sẽ có ít linh cảm mới lướt qua gia nhập.
Đưa cầm cung lên, tay phải rung động, giai điệu mở đầu mạnh mẽ như ngọn lửa bốc cháy.
Chỉ có âm nhạc đi vào trái tim người nghe mới là bản nhạc hay nhất. So với năm mười mấy tuổi, tiếng đàn của Kiều Vi càng quật cường cương nghị.
...
Dưới sân khấu, tiếng người hâm mộ hò reo không ngừng, ban đầu Tống Thường Huệ thấy hơi khó chịu, nhưng khi tiếng đàn vang lên, bà hoàn toàn nhập tâm vào nó.
Rất nhiều lần bà nghe giáo sư Chu và đứa cháu trai của mình nhắc tới cô bé Kiều Vi này. Nếu trước đây bà chỉ coi cô là đứa trẻ có năng khiếu thì sau khi biết cô bị bệnh, sự thưởng thức này đã bị lòng nuối tiếc bịt kín.
Nếu đặt trường hợp vào thanh niên khác khi biết mình mắc ung thư, cơ hội chữa khỏi cực bé như vậy, họ sẽ có tâm trạng gì? Đa phần có lẽ không được như Kiều Vi.
Ít nhất từ giai điệu mạnh mẽ và giai điệu nồng nàn của cô, bà không hề nghe ra sự mỏi mệt hay bệnh tật.
Bà nghĩ, có thể bà sẽ viết thêm một bản nhạc mới.
Hy vọng cô bé này luôn duy trì sức sống trên dòng nước chảy xiết, mãi mãi đừng biến mất.
...
Thời tiết ở thành phố G thật thất thường, Hoắc Hào Chi đã xem dự báo, vẫn không ngờ vừa biểu diễn trời lại đổ mưa phùn.
Làm hư cây đàn quý báu của Kiều Vi là chuyện nhỏ, khiến cô lại bệnh mới là chuyện lớn. Mưa phùn tí tách rơi trên tóc, trên vai Kiều Vi, nhưng từ đầu đến cuối cô chưa từng dao động, cô nhắm mắt chơi đàn, hoàn toàn đắm chìm trong âm nhạc.
Kiều Vi không lo, nhưng anh đã hoảng loạn lắm rồi.
Nhân viên của ban tổ chức vội chạy lên che dù cho anh, nhưng anh cứ hất cằm về phía Kiều Vi, ý bảo cậu ta mau qua đó.
Đợi Kiều Vi được che dù, anh mới tập trung vào bản nhạc. Nghẹn một bụng lửa, nhưng tiếng guitar đàn ra lại tràn ngập năng lượng. Cũng tại ban tổ chức không biết xem dự báo thời tiết, sớm biết ra ngoài biểu diễn sẽ gặp mưa, anh đã không thèm tới.
Ngón tay lả lướt, mãi đến khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc,Kiều Vi mới hoàn hồn từ phần diễn tấu, phát hiện có nước ở cằm rơi xuống, quần áo cũng ướt dầm dề, nhưng cơ thể lại nóng rực, thậm chí đầu ngón tay còn khẽ run.
Vượt qua mùa đông giá rét, thành phố G cuối cùng cũng chào đón mưa xuân đầu năm.
Bình thường nếu lễ hội âm nhạc gặp trời mưa, khán giả thường sẽ bỏ đi trước. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là ban nhạc biểu diễn đến phút cuối cùng, dưới khán đài vẫn đầy tiếng hét chói tai, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn như muốn nổ tung cả một vùng trời.
...
Trước khi đến thành phố G, Lâm Hân Lan chưa từng nghe về việc Hoắc Hào Chi hoạt động trong ban nhạc.
Lúc còn du học, cô cường đi xem những buổi biểu diễn của ban nhạc mình yêu thích, hiện tại dù gì cũng đang ở thành phố G nên Lâm Hân Lan đặt một vé đi xem ca nhạc. Nghe nói tối nay cô sẽ đến, chú thím liền nhất quyết bảo đứa em họ đi cùng, cho nên cô bất lực dẫn theo một cái đuôi kỳ lạ.
Cô em họ này từ lúc bị từ chối đến nay vẫn chưa nguôi giận, nói chuyện như cầm súng, y hệt những người phụ nữ trong thời kỳ mãn kinh.
Nhận xét một cách công bằng, Hoắc Hào Chi cao ráo đẹp trai, biết viết nhạc, hát hay, chơi guitar nhỏ, thời điểm đứng trên sân khấu trông vô cùng quyến rũ, đúng mẫu người cô thích.
Nếu là bình thường, Hoắc Hào Chi càng không để ý tới cô, cô sẽ càng tận hưởng quá trình chinh phục, nhưng chỉ tiếc anh đã có bạn gái.
Lâm Hân Lan nhìn sân khấu, thở dài.
"Em chẳng biết Hoắc Hào Chi nghĩ gì, anh ta bây giờ có khác gì những người chơi nhạc kia đâu..." Lâm Khả Du, lẩm bẩm.
Từ lúc Tịch Việt thừa nhận tình cảm với đứa em kế này, trong tiềm thức cô ta rất ghét Kiều Vi, đồng thời cảm thấy hiếu kỳ về bí mật mà hôm đó mình vô tình phát hiện.
Fans xung quanh la hét đinh tai nhức óc.
Lâm Khả Du tức giận: "Chị, Hoắc Hào Chi đã có bạn gái nhưng vẫn đồng ý buổi xem mắt với chị, chị không mắng anh ta thì thôi, sao còn bảo vệ anh ta chứ?"
"Anh ấy bị gia đình ép buộc. Ngay lần đầu gặp nhau anh ấy đã nói rõ với chị. So với anh trai của mình, anh ấy có trách nhiệm hơn. Nếu bắt buộc phải chọn kết hôn với một người họ Hoắc, chị thà chọn anh ấy."
"Nhưng việc này còn phải xem anh ta lựa chọn thế nào." Lâm Khả Du đâm thọt, "Trong mắt anh ta bây giờ chỉ có Kiều Vi thôi."
"Kiều Vi... Trông ổn mà." Ánh mắt Lâm Hân Lan chuyển sang cô gái kéo violin, "Cô ấy là ai?"
"Em kế cả Tịch Việt." Lâm Khả Du nghiến răng gằn từng chữ.
"Tịch Việt? Không phải anh ta là chàng trai em theo đuổi mù quáng sao?"
"Hừ!" Lâm Khả Du hừ lạnh, không muốn nhắc lại chuyện xấu hổ của mình, nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói, "Em khuyên chị đừng coi thường Kiều Vi, cô ta không đơn giản đâu, đàn ông nào cũng điên cuồng bảo vệ cô ta đấy. Chắc chị cũng nghe về thời Hoắc Hào Chi đi du học đúng không, Kiều Vi như con nai vậy, nếu chị thật sự kết hôn với Hoắc Hào Chi, nói không chừng chị phải sống dưới cái bóng của cô ta, cả đời anh ta sẽ không bao giờ quên nốt chu sa này."
Lâm Khả Du phóng đại, nhưng Lâm Hân Lan không để ý, trước giờ cô chưa từng sống dưới cái bóng của ai cả: "Sao em khẳng định cô ta có thể là nốt chu sa cả đời của Hoắc Hào Chi?"
"Nếu em đã dám nói, đương nhiên có cơ sở."
Lâm Hân Lan cau mày nhìn cô ta.
"Kiều Vi bị ung thư. Em đã hỏi các bác sĩ, tỷ lệ chữa khỏi bệnh của cô ta rất thấp."
Lâm Hân Lan có vẻ không tin.
Lâm Khả Du tiếp tục: "Nếu chị không tin, cứ chờ xem. Buổi biểu diễn kết thúc, sợ rằng cô ta phải quay lại bệnh viện thôi."
Lâm Khả Du đoán đúng, biểu diễn xong, Kiều Vi thay đồ trong hậu trường, sau đó được đưa thẳng tới bệnh viện.
Không phải cô sốt hay cảm lạnh, nhưng hệ miễn dịch của bệnh nhân ung thư rất kém, Hoắc Hào Chi lo lắng vô cùng.
Liệu trình hóa trị tiếp theo sắp bắt đầu, việc Kiều Vi trở về bệnh viện trước một đêm dường như không có gì khác biệt.
Sau khi tắm và bị ép uống một ly nước nóng, Kiều Vi mệt mỏi lên giường, nhắm mắt lại, đột nhiên cảm nhận Hoắc Hào Chi bế mình lên.
"Để anh sấy khô tóc cho em trước rồi ngủ."