Tiểu Tường Vi

Chương 46




Hoắc Hào Chi dùng áo hoodie hăng hái trói tay tên đàn ông lại.

Tên đàn ông bất an quay cuồng thì bị Hoắc Hào Chi dẫm vào lưng một cái, con dao kề ngay cổ hắn.

"Hoắc..." Kiều Vi gọi anh, nhưng mới nói được nửa chữ thì lập tức im bặt. Cô ngậm miệng, chậm rãi lùi hai bước, dựa vào cột trụ phía sau mới có thể đứng vững.

Tình huống này không hề đơn giản, cô không muốn thêm phiền cho Hoắc Hào Chi.

Hoắc Hào Chi thở dốc, tay cầm chặt con dao kề ngay động mạch chủ của hắn, hạ giọng hỏi: "Ai phái mày tới?"

"Liên lạc qua điện thoại, sau khi nhận cọc thì lập tức ra tay, tôi chưa từng gặp đối phương." Giọng tên đàn ông khàn khàn, lần này rất thẳng thắn thành khẩn.

"Bao nhiêu tiền mua mạng của tao, nói nghe xem?"

"Một triệu." Chân Hoắc Hào Chi ngày càng dùng sức, tên kia khai, "Đô la Mỹ."

"Keo kiệt thế hả!" Anh cười lạnh, "Tao cho mày gấp đôi, có làm không?"

Tên đàn ông kia còn chưa trả lời, Kiều Vi hoảng sợ mở to hai mắt, nhẹ nhàng nhắc nhở anh: "Hoắc Hào Chi..."

Hoắc Hào Chi ngẩng đầu, dùng khuỷu tay lau mồ hôi và máu trước mắt, mỉm cười: "Tôi đùa thôi."1

Kiều Vi thở phào.

Hoắc Hào Chi lại gọi cô: "Vi Vi, nhặt điện thoại lên giúp tôi."

"À."

Cô tìm kiếm xung quanh, tìm thấy hai cái di động ở gần gờ giảm tốc.

Cái của cô đã bị tách làm hai.

Không rảnh nghĩ nhiều, Kiều Vi nhặt linh kiện bỏ vào túi, nhặt cái còn lại đưa cho anh.

Di động của Hoắc Hào Chi tuy đã vỡ màn hình nhưng vẫn miễn cưỡng dùng được.

Hắn cúi đầu bấm gọi cho một số, ngay sau đó có mấy người đàn ông cao to tới đưa tên đàn ông kia lên xe.

Xe đã bị người ta động tay chân, không thể khởi động, Hoắc Hào Chi chỉ đành gọi cho cửa hàng 4S tới kéo xe đi kiểm tra.

"Không báo công an sao?"

"Báo chứ, chờ họ xử lý xong sẽ ném hắn vào đồn cảnh sát." Hoắc Hào Chi trả lời, bỏ con dao vào túi.

Anh thích sạch sẽ, khi nãy lăn lộn dưới đất cả người toàn mồ hôi, định cởi áo khoác ra thì phát hiện máu dính trên áo khoác đã khô, miệng vết thương dính vào quần áo, tóc tai lộn xộn, anh bực bội vuốt tóc ra sau đầu.

Ngẩng đầu thấy Kiều Vi còn cầm đàn đứng cạnh chờ mình, tâm trạng mới tốt lên một chút, anh cắn răng vén tay áo lên.

Tay áo vừa được vén lên, miệng vết thương lại bắt đầu chảy máu, Kiều Vi hoảng sợ.

"Đến bệnh viện đi."

"Vết thương nhỏ thôi." Hoắc Hào Chi lắc đầu, "Bôi thuốc là được."

Trông mong nhìn cô, anh có ý gì đó.

Chung cư của Kiều Vi gần hơn bệnh viện, ngoài chung cư có nhà thuốc 24 giờ.

Tay Kiều Vi ngừng run, cô thở dài, buông hộp đàn xuống, đi tới đứng trước mặt anh. Cô bảo anh giơ tay, sau đó cẩn thận giúp anh xắn tay áo.

...

Lần này, Hoắc Hào Chi cuối cùng cũng được như ý nguyện theo Kiều Vi vào trong chung cư.

Tường trắng sàn gỗ, đồ đạc đơn giản, bốn phía không có một hạt bụi, giống hệt Kiều Vi.

Bên cửa sổ bày hai chậu cây xanh, một cuốn sách khép hờ trên bàn trà và những bản nhạc đặt trên bệ gần ban công.

Thảm chân mềm mại.

Cả người Hoắc Hào Chi toàn là mồ hôi, thật sự rất khó chịu, chỉ có thể dùng màng bọc thực phẩm quấn lấy vết thương rồi chạy vào phòng tắm chiến đấu.

Quần áo mới được Kiều Vi thuận tiện mua ở cửa hàng đối diện, kiểu dáng xuề xòa, chất liệu cũng không ổn lắm.

Hoắc Hào Chi tròng vào lại không hề chê, còn nghịch ngợm soi gương một lát mới lau tóc bước ra.

Kiều Vi đang ngồi trước bàn trà, cúi đầu sửa di động.

Bên ngoài ngoại trừ mấy vết xước thì đã được cô lắp ráp xong, chỉ là không mở được.

Tuy không biết tại sao cô lại để ý cái di động cũ này như vậy nhưng Hoắc Hào Chi suy nghĩ, vẫn nói: "Do tôi làm hỏng, đưa tôi đi, sửa xong sẽ trả em."

Không ngờ Kiều Vi lắc đầu: "Không cần."

"Sao thế?"

"Không sửa được." Kiều Vi bỏ di động vào ngăn kéo bàn trà, vẫy tay ý bảo anh lại đây.

Hoắc Hào Chi đi nhanh tới, ngồi cạnh cô, cau mày: "Tại sao chứ?"

Kiều Vi lúc này đã cúi đầu nhẹ nhàng gỡ màng bọc thực phẩm quấn trên cánh tay anh, vết thương đau đớn lập thu hút mọi sự chú ý của Hoắc Hào Chi.

Vết thương bị động vào nhiều lần, lại vì Hoắc Hào Chi không nhịn được muốn đi tắm, nó đã hơi sưng lên. Kiều Vi sợ anh nhiễm trùng, vì thế giúp anh rửa sạch lần nữa.

Để thể hiện sự nam tính trước mặt Kiều Vi, Hoắc Hào Chi cắn răng, không cho tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng.

Thật ra vẫn có cách giảm đau.

Kiều Vi nghiêm túc cúi đầu, cái cổ trắng ngần, đường cong xương quai xanh trắng nõn, càng nhìn hai mắt càng ngứa ngáy.

Cô giơ tay, một sợi tóc đen theo đó xõa xuống.

Hoắc Hào Chi không nhịn được mà duỗi tay còn lại ra đón lấy nhưng bị Kiều Vi liếc nhìn, đánh mu bàn tay anh một cái.

"Không được nhúc nhích!"

"Ưm... Đau đau đau!"

Kiều Vi nhanh chóng rụt tay về, căng thẳng hỏi: "Tay này cũng bị thương à?"

Hoắc Hào Chi nhíu chặt cung mày, mắt nhắm mắt mở thoáng nhìn biểu cảm của cô, đột nhiên cười rộ.

"Không có!"

Kẻ lừa đảo! Kiều Vi thở phào, nếu không phải nể tình anh bị thương, thật muốn đánh anh thêm mấy cái.

Mãi tới khi máu được rửa sạch, lúc băng bó lại Kiều Vi mới hỏi: "Anh biết ai phái kẻ đó tới không?"

"Biết chứ!" Hoắc Hào Chi ăn trái táo, thản nhiên trả lời, cứ như chuyện này chẳng đáng là gì, "Đứa con trai ngoài dã thú của ba tôi em từng gặp đấy! À... Lần này chắc do cậu anh ta thuê, chỉ có tên đó mới keo kiệt như vậy. Bảy năm trước mẹ của anh ta cũng ra cái giá này."

Đời người trăm sắc thái, phía sau mỗi gia đình luôn có nỗi khổ và bí mật khó nói với người ngoài. Rất nhiều thời điểm, sự rực rỡ hào nhoáng chỉ để cho người ta xem mà thôi. Cuộc sống của vị thiếu gia này chưa hẳn đã tự do thoải mái như cô nghĩ.

Quấn lớp băng gạc cuối cùng, Kiều Vi suy tư hồi lâu, mãi đến khi thu dọn hộp thuốc, cô mới nói: "Cái di động hôm nay bị hư là do ba tôi để lại."

Hoắc Hào Chi sững sờ, nghiêng đầu nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên anh nghe Kiều Vi chủ động nhắc tới ba mình lúc tỉnh táo.

Theo lời đồn, âm nhạc gia nổi tiếng kia sau khi rời khỏi giới âm nhạc đã ở ẩn. Anh vứt bỏ dáng vẻ tùy ý của mình, nghiêm túc hỏi: "Ông ấy đang ở đâu?"

"Tôi không biết." Kiều Vi lắc đầu, "Sau khi họ ly hôn, tôi không còn gặp ông ấy."

Từ góc độ của Hoắc Hào Chi chỉ có thể thấy cô cúi đầu, hàng lông mi khẽ nhúc nhích.

"Ngày xưa ba là người dạy tôi kéo đàn. Ông ấy đi rồi, tôi thật sự rất mong ông ấy có thể về thăm tôi. Nhưng đợi bao nhiêu năm, ông ấy chưa từng về một lần. Mãi đến năm nay, tôi bỗng nhiên cảm thấy có lẽ ông trời muốn nói với tôi nên hãy kết thúc chấp niệm này đi, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên, đừng cưỡng cầu."

Cô cuối cùng cũng ngẩng đầu, nét mặt bình thản, thản nhiên như đang tự thuật chuyện của người khác.

Cảnh tượng này không biết làm sao lại trùng lặp cái đêm Kiều Vi ở bệnh viện nằm mơ khóc lóc ôm tay anh.

Nếu không phải ký ức ngày đó còn rõ ràng, chắc anh đã tin lời cô nói.

Không phải cô không nghĩ, mà là đã quen che giấu mọi cảm xúc, ép buộc bản thân tiêu hóa một mình.

Hoắc Hào Chi mỉm cười, dời đề tài: "Nữ hiệp, tôi bỗng nhớ lại hình ảnh em cầm hộp đàn đập người ta."

Nghe anh nhắc, Kiều Vi mới nhớ, cô vội xoay người mở hộp đàn kiểm tra cây violin của mình. Cô đã dùng quen cây đàn này, không thể lại hỏng!

Trên hộp gỗ có vài vết trầy xước, bên trong tuy có đệm giảm xóc nhưng cần đàn vẫn gãy, mấy sợi dây cũng tuột khỏi giá đỡ, có thể thấy cô rốt cuộc dùng bao nhiêu sức lực.

"Đừng cười!" Kiều Vi trừng mắt nhìn anh một cái, cúi đầu sửa lại.

Hoắc Hào Chi nén cười, chồm đầu kề sát cô: "Bây giờ em là ân nhân cứu mạng của tôi, có yêu cầu gì cứ việc nói, tôi đều đồng ý với em."

Nhìn từ góc này có thể thấy yết hầu anh lên xuống liên tục.

Kiều Vi đẩy anh ra: "Anh ngồi xa một chút, thấy khỏe rồi thì về nhà đi, tôi không có yêu cầu gì cả."

Hoắc Hào Chi cúi đầu nhìn lại dáng người mình, không dám tin, lần nữa thò qua ôm cánh tay Kiều Vi: "Tôi không về, vừa trải qua chuyện nguy hiểm như vậy, em không sợ sao?"

"Tôi không sợ." Kiều Vi lắc đầu, giơ tay đẩy anh ra.

"Nhưng tôi sợ!" Hoắc Hào Chi lại ôm cô, thề son sắt, "Ơn cứu mạng nên lấy thân báo đáp. Em yên tâm, tôi sẽ bảo vệ em."

Kiều Vi nhấp môi, giơ tay sờ trán anh, đúng là hơi nóng.

"Có phải anh bị sống không?"

Hoắc Hào Chi ngồi xếp bằng trên thảm, cũng giơ tay sờ, trả lời nghiêm túc: "Tôi không biết."

Tóc vừa khô, trông có hơi ngốc nghếch.

Kiều Vi vội đứng dậy tìm nhiệt kế, lúc trở về, Hoắc Hào Chi đã ngồi cách xa cô.

"Anh ngồi xa như vậy làm gì? Qua đây đo nhiệt độ đi?"

"Em cứ để lên bàn, tôi tự qua lấy."

"Tại sao chứ?"

"Bác sĩ bảo em không thể bị sốt hay cảm, tôi sẽ lây bệnh cho em."

Hai má anh hồng hồng, hai mắt mê mang nhưng nói chuyện lại rất nghiêm túc.

Gần như theo bản năng, sống mũi cô cay cay, không biết từ đâu lại bị sợi bông quấn lại, mềm đến không thở nổi.

Cô hoảng hốt rời mắt đi, đặt nhiệt kế lên bàn trà.

Chắc anh sốt cao, uống thuốc xong liền ôm gối đầu của Kiều Vi an tĩnh nằm một lát, lại không nhịn được mà bắt đầu ngọ nguậy.

"Sao thế?"

"Tôi đói bụng."

Kiều Vi ném cho anh quả táo.

Anh khó chịu cau mày: "Hôm nay tôi chỉ ăn một trái táo khi nãy, không muốn ăn táo nữa.

Kiều Vi sững sờ, quay đầu nhìn đồng hồ.

Cô không giỏi nấu ăn, bây giờ cũng không thể gọi cơm hộp.

"Anh muốn ăn gì?"

"Gì cũng được. Beefsteak, pudding đen, donut, bánh táo..."

"Dưới bếp chỉ có mì."

"Nhớ thêm cái trứng." Hoắc Hào Chi đưa ra yêu cầu cực kỳ nhanh.

Trong lúc chờ nấu nước, Hoắc Hào Chi đã nóng lòng ôm gối đứng ngay cửa bếp.

Kiều Vi thật sự không có tài nấu nướng, làm ra món ăn luôn khô cằn. Dưới bếp không có gì, may mà trong tủ lạnh có một hộp trứng gà chưa đụng tới.

Kiều Vi bỏ hai quả vào chải chiêng, bất cẩn bị dầu bắn vào ngón tay.

Quả trứng nằm trên sợi mì sợ là không ngon miệng, cũng không biết mùi vị thế nào, nhưng không ngờ anh cúi đầu ăn ngấu nghiến, ngay cả nước lèo cũng uống hết.

Hoắc Hào Chi rất kén ăn, bình thường chỉ cần không thích là ném đũa.

Nhưng món ăn hôm nay lại vô cùng tuyệt, cho dù tô mì Kiều Vi nấu chỉ có hai quả trứng.