Kiều Vi không khỏi thắc mắc, trước giờ chỉ có thiếu gia họ Hoắc này đi kiếm chuyện với người khác. Đang muốn hỏi, cô đột nhiên chau mày, xoay người ho mấy cái mới quay đầu lại, hỏi: "Sao anh ấy lại vô duyên vô cớ cãi nhau với Hoắc Hào Chi chứ?"
Mọi người chỉ cho rằng Kiều Vi bị cảm bệnh thường, sau mấy câu hỏi thăm liền mồm năm miệng mười kể cô nghe ngọn nguồn.
Dù sao cậu Hoắc vì cô mà giữ bọn họ ở lại thêm mấy tháng, không chừng Kiều Vi nghe xong sẽ cảm động, cậu Hoắc nể tình cô mà cho qua chuyện này.
"Mọi người đều đồng ý hoãn chuyện tới đế đô, tối qua do cậu ta nhớ vợ con tới điên, là lỗi của cậu ta, chờ cậu Hoắc bớt giận, chúng tôi lập tức gọi cậu ấy về xin lỗi."
Nghe được ẩn ý của họ, Kiều Vi thử hỏi: "... Vì em gia nhập ban nhạc nên bây giờ các anh mới không đi được đúng không?"
"Không thể nói như vậy." An Lai vội xua tay, "Ngần ấy năm cậu Hoắc đối đãi với mọi người không tệ, chúng tôi mắc nợ cậu ấy, trước khi đi cậu ấy chỉ có chút yêu cầu như vậy, chúng tôi tự nguyện."
"Em biết rồi." Kiều Vi gật đầu, trầm tư nói, "Em sẽ nói chuyện với anh ấy."
Dưới ánh đèn sân khấu, cô nhìn bốn phía.
Kiều Vi vẫn còn nhớ lần đầu cô tới đây.
Một tháng ngắn ngủi, bây giờ đã không còn xa lạ, cô đã quen thuộc với mọi thứ.
Đa số thời gian quán bar rất ồn ào, vị trí trên sân khấu do cô tự chọn, bầu không khí hoàn toàn khác với sảnh âm nhạc cổ điển nhưng vẫn có thể cho cô tự do bộc lộ cảm xúc.
Niềm vui đó là thật, Kiều Vi cảm nhận được.
Cô biết anh giữ mọi người ở lại để tiếp tục chơi với cô.
Có thể là thích, có thể là đồng tình, cũng có thể là chút an ủi cho bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối như cô.
Dù là loại nào hay rất nhiều cảm xúc pha trộn, cô là bệnh nhân, vốn không có cách nào báo đáp anh.
"Vi Vi, em đúng là vừa đẹp người vừa đẹp nết!" Tay Bass nghe vậy cảm động đến mức nắm chặt tay cô, "Em có muốn học chơi Bass không? Từ giờ trở đi anh sẽ dốc hết sức lực truyền thụ cho em."
"Nào đến phiên cậu dạy hả?" Hoắc Hào Chi bưng nước tới thì thấy Kiều Vi bị nắm tay.
Tay bị ánh mắt đó liếc nhìn, An Lai xấu hổ buông ra: "Cũng đúng, cậu Hoắc cũng biết chơi mà."
...
Mãi đến khi kết thúc buổi luyện tập đêm đó, thời điểm Hoắc Hào Chi đưa cô về nhà, Kiều Vi mới nhắc tới việc này.
Cô gọi anh lại: "Cảm ơn anh."
"Cảm ơn cái gì?"
Hoắc Hào Chi gõ gõ tay lái, không vội khởi động xe.
"Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi khoảng thời gian này."
Hoắc Hào Chi vừa nhếch môi cười, liền nghe câu tiếp theo của Kiều Vi.
"Nhưng không cần đâu."
Anh cứng đờ.
"Tôi biết anh có ý tốt, nhưng không cần vì một mình tôi mà miễn cưỡng mọi người ở lại."
Trong gara tối tăm, anh không thấy rõ sắc mặt Kiều Vi, chỉ thấy dáng cô ngồi thẳng.
"Đừng vì tôi mà làm những việc đó, tôi không cần ai thương hại." Giọng Kiều Vi không cao, nhưng từng chữ rõ ràng.
Hoắc Hào Chi lẳng lặng nghe, chỉ cảm thấy mỗi một chữ đều như tát vào mặt anh. Anh vừa mới cảm thấy khoảng cách của con họ được rút ngắn lại, chớp mắt đã bị đánh về nguyên hình.
"Ai nói với em?" Anh cau mày.
Kiều Vi không trả lời, chỉ khuyên nhủ: "Để bọn họ đi đế đô đi."
Hoắc Hào Chi tức giận, cố tình không đáp.
Kiều Vi thở dài: "Khuya rồi, anh không tiện đường đi ngang đại học âm nhạc, tự tôi bắt xe về là được. Lái xe cẩn thận."
Dứt lời, cô liền mở cửa xuống xe.
Hoắc Hào Chi còn chưa kịp nói gì, cô đã cầm đàn đi xa.
Trái tim anh nguội lạnh.
Trái tim cô gái này làm bằng đá à?
Anh làm thế là vì ai chứ! Còn không phải vì muốn cô vui vẻ chút sao!
Hoắc Hào Chi càng nghĩ càng giận, đột nhiên đấm tay lái một cái, tiếng còi xe điếc tai cũng không gọi được Kiều Vi quay đầu.
Anh chỉ biết trơ mắt nhìn Kiều Vi rời khỏi cửa gara.
Quá đáng!
Hoắc Hào Chi ngửa đầu uống hơn nửa bình nước cũng không hết giận được.
Dựa vào đâu mà không nói đạo lý, trực tiếp đẩy anh ra xa chục cây số hả!
Giận rồi!
Khó chịu!
Hoắc Hào Chi ném cái bình đi, lại mở đèn trần tìm nước, cúi người mới phát hiện di động của cô còn ở trên ghế phụ.
Trong thời đại điện thoại thông minh trở nên phổ biến, di động của Kiều Vi thật sự rất bắt mắt.
Không thể lên mạng, không có album ảnh, ngay cả trò chơi chỉ có Sokoban và xếp hình Tetris cổ xưa, cũng chỉ có cô yêu quý như báo vật.
Tâm trạng Hoắc Hào Chi cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Lát nữa phát hiện không thấy di động Kiều Vi sẽ quay lại, anh phải bắt cô xin lỗi mình đàng hoàng!
Cầm di động hai giây, Hoắc Hào Chi lại không ngồi yên được.
Lỡ cô không phát hiện để quên di động, về thẳng nhà thì sao?
Lỡ ngày mai cô mới đến lấy, anh không phải tức giận cả đêm à?
Nghĩ đến đây, cuối cùng Hoắc Hào Chi cũng tìm được lý do, nhanh chóng rút chìa khóa mở cửa xuống xe.
Nhưng chân vừa chạm đất, đèn gara lập tức tắt, anh gần như vô thức cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Đi vài bước, quay đầu, phía sau không có gì, một âm thanh cũng không có.
Không có gió, tầng hầm lạnh lẽo im lìm khiến người ta rét run.
Hoắc Hào Chi cầm di động, lại đi hai bước, lại dừng lại lần nữa.
Không đúng.
Tai anh rất thích, hình như có tiếng bước chân rất nhỏ, theo tiềm thức cơ thể anh gần như căng chặt, lập tức đề phòng.
Đó có lẽ không phải ảo giác.
Tầng hầm tối đen như mực, không có ai, cũng không có giám sát. Nếu có người ở đây lặng lẽ xử lý anh, chỉ sợ thi thể cũng phải chờ đến mai mới có người phát hiện.
Anh thả lỏng, cúi đầu bấm di động Kiều Vi, làm bộ xem màn hình, coi như không có việc gì mà tiếp tục đi về phía trước.
Hoắc Hào Chi tin vào phản ứng bản năng của mình, anh đã từng dựa vào trực giác mà tự cứu mạng ở nơi đất khách tha hương.
Vào mùa thu năm vào đại học ấy, bà định sang tên tài sảnh cho anh, Hoắc Hào Chi nhận điện thoại rồi trở về chung cư ở London, vừa vào cửa cũng có cảm nhận như vậy.
Lần đó anh may mắn, kịp thời lấy súng hơi giấu ở tủ giày đuổi kẻ xấu đi.
Lần này không may mắn như thể, xung quanh trống trơn, anh thậm chí không thể tìm thấy thứ gì làm vũ khí.
Cúi đầu đi vài bước, có lẽ do anh chuyên chú khiến người kia thả lỏng cảnh giác, tiếng bước chân ấy tới gần, càng ngày càng nhẹ.
Bên tai có tiếng gió ập tới, ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, ngón tay Hoắc Hào Chi hơi nhúc nhích, di động trong tay lập tức đổ chuông.
Anh nghiêng người đá trả, đèn gara điều khiển bằng giọng nói cuối cùng cũng sáng.
Một cước mạnh mẽ vừa mau lẹ vừa bất chợt, nhưng hiển nhiên tốc độ của đối phương nhanh hơn anh, thành công tránh được.
Hoắc Hào Chỉ chỉ đá trúng góc áo của hắn.
Lúc này, anh đã thấy rõ người tới.
Quần áo màu đen, mặt mũi bình thường.
Hoắc Hào Chi không chắc mình đã gặp hắn chưa.
"Ai sai mày tới?" Anh lạnh lùng hỏi.
Đối phương đương nhiên không định trả lời.
Dưới ánh đèn mờ mờ, trong tay người nọ có gì đó lóe sáng, lần nữa tấn công.
Đây không phải người có thân thủ tầm thường.
Hiện giờ anh lại cảm thấy may mắn, cũng may Kiều Vi đã đi rồi.
Con dao xẹt qua mấy lần, ngay cả sống dao cũng cực kỳ sắc bén, Hoắc Hào Chi thậm chí có thể nhìn thấu máu tươi còn dính trên đó.
Chút kỹ năng anh biết đối phó với bọn côn đồ thì được, nhưng rõ ràng rất khó đánh lại sát thủ chuyên nghiệp.
Khi tinh thần tập trung cao đổ, thể lực tiêu hao càng nhanh, cánh tay Hoắc Hào Chi vô tình bị đánh trúng mấy lần, máu đã thấm ra ngoài áo khoác.
Có gió mát mát, không hề cảm thấy đầu.
Anh đã bắt đầu như trứng chọi đá, đối phương vẫn còn nhiều sức.
Sau vô số hiệp đầu, Hoắc Hào Chi chỉ có thể nhìn chằm chằm con dao kia, cố gắng né tránh.
Không thể cứ như vậy, nếu tiếp tục giằng co, anh sẽ càng bị động.
Xung quanh càng ngày càng yên tĩnh, giờ phút này Hoắc Hào Chi chỉ còn nghe nhịp tim mình đập.
Anh liếm môi khô nứt, có mồ hôi từ trán rơi xuống hốc mắt.
3,2,1.
Đèn trong tầng hầm lại tắt.
Trong bóng đêm, Hoắc Hào Chi nhảy lên, dựa theo ký ức đá văng con dao người đàn ông cầm bên tay phải, bổ nhào vào hắn.
Tay trái dùng hết sức giữ chặt tay phải người đàn ông, một đấm đấm xuống huyệt thái dương của hắn.
Chỉ nghe một tiếng kêu rên, người đàn ông ôm Hoắc Hào Chi quay cuồng dưới đất mấy vòng, đèn lần nữa sáng.
Trong mắt hắn bừng lên sát khí!
Hoắc Hào Chi lại rơi vào thế bị động, chỉ có thể dùng hết sức vặn tay người đàn ông, giằng co, không cho con dao kia đâm xuống.
Đúng lúc này Kiều Vi quay lại.
Cô không chắc Hoắc Hào Chi đã đi chưa.
Khi nãy vừa bắt được taxi, cô sờ sờ trên người mới phát hiện không thấy di động đâu, tìm mỗi hồi mới nghĩ tới khả năng rơi trong xe của Hoắc Hào Chi.
Đó là di động của ba, Kiều Vi quyết định quay lại xem, mới đến gần lối vào gara tầng hai thì nghe tiếng một người đàn ông giận dữ quát lớn.
Ánh đèn theo đó sáng lên.
Kiều Vi ngước mắt, xe của Hoắc Hào Chi còn đậu tại chỗ.
Cách đó không xa là hai người đàn ông quay cuồng trong vũng máu dưới đất.
Tim Kiều Vi đập thình thịch, trước giờ cô chưa từng chứng kiến cảnh này, theo bản năng muốn chạy lên gọi bảo vệ, nhưng lảo đảo lùi hai bước lại phát hiện trong số đó có một người thân hình rất giống Hoắc Hào Chi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Kiều Vi nhận ra, ngay cả quần áo cũng là bộ khi nãy anh mặc, ống tay áo đã dính máu.
Cô giật mình, lại thấy Hoắc Hào Chi hiện đã bị đè bên dưới, cắn răng chống đỡ hai tay người đàn ông mới không cho con dao đâm xuống.
Không kịp nữa rồi!
Kiều Vi lập tức hạ quyết định, cô nhìn bốn phía, không thấy có dụng cụ gì, chỉ có thể cầm chặt hộp đàn trong tay.
Chính là lúc này!
Cô nhẹ nhàng đi tới, càng đi càng nhanh, vung hộp đàn lên.
Hai mắt Hoắc Hào Chi sớm đã bị máu và mồ hôi làm nhòe, sức lực cũng tới cực hạn, chỉ mơ hồ thấy dáng người mảnh khảnh phía sau tên đàn ông.
Kiều Vi! Kiều Vi quay lại làm gì!
Khi tên đàn ông nhận ra sau lưng có người tới đã không còn kịp, Hoắc Hào Chi lập tức phản công, khóa chặt hai tay hắn.
Nếu không thành công thì chết thôi!
Kiều Vi gần như dùng hết sức.
Bịch!
Giây tiếp theo, đầu người đàn ông bị đập trúng, ngã sang một bên.
Hộp đàn của Kiều Vi làm từ gỗ nguyên khối, nặng hơn hộp đàn bình thường, khóa kim loại bên trên đánh vào đầu tên đàn ông làm hắn choáng váng, máu cũng chảy xuống.
Hoắc Hào Chi cuối cùng cũng được thở dốc, vội chồm dậy, dẫm lên tay hắn, đoạt lấy con dao.
Mắt thấy đã dành chiến thắng, Kiều Vi lúc này mới thở phào, mười ngón tay cầm hộp đàn không ngừng run rẩy.