Tiểu Tường Vi

Chương 43




Sắp bước vào sảnh chung cư, Kiều Vi vô tình thấy một chiếc Bentley màu xanh ngọc dừng bên ngoài, liền dừng lại.

Khu chung cư cô thuê không tính là cao cấp, xe như vậy thường ngày rất hiếm thấy.

Lùi vài bước, Kiều Vi nhìn kỹ biển số xe.

Quả nhiên là xe của bà ấy.

Cô căng da đầu bước vào thang máy, thang máy đi lên, nghĩ đến việc mẹ Kiều đang chờ mình trước cửa, Kiều Vi càng mỏi mệt.

Cửa thang máy mở, người đứng đỡ lan can ngoài ban công chậm rãi xoay người.

Có lẽ mẹ Kiều mới về từ buổi tiệc nào đó, trên vai khoác cái áo da, còn mang bao tay dài. Bà cúi đầu nhìn tro bụi dính trên bao tay, lại ngước mắt nhìn con gái mình: "Con ở đây à?"

"Có việc gì không?" Kiều Vi đứng trước cửa thang máy, không trả lời bà mà đổi chủ đề.

Dưới ánh đèn trắng ngoài hành lang, lớp trang điểm của Kiều Vi đã phai một nửa, cánh môi trắng bệch, sắc mặt cũng không tốt.

"Mẹ tưởng ít nhất con phải có chút tự tin mới dám bỏ nhà đi, không ngờ cuộc sống của con lại là như vậy." Mẹ Kiều lạnh mặt từng bước đi đến trước mặt cô, "Vui không?"

"Nếu đây là mục đích hôm nay mẹ tới đây thì mẹ có thể về rồi." Kiều Vi thật sự không còn sức lực ứng phó bà ấy, cúi đầu tìm chìa khóa.

"Bị bệnh à?"

Kiều Vi rời mắt đi: "Không có."

Cũng may mẹ Kiều không hỏi nhiều, lần nữa mở lời đã quay sang chuyện khác.

"Con bắt buộc phải về đại học G, chỉ còn một năm nữa, mẹ không thể trơ mắt nhìn con tự hủy hoại bản thân thế này." Mẹ Kiều thấy cô thờ ơ, dứt khoát duỗi tay giật lấy chìa khóa, "Về với mẹ, chuyện trước đây mẹ có thể coi như chưa từng xảy ra."

"Con thôi học rồi."

"Vậy viết đơn xin quay lại đi!" Mẹ Kiều nắm chặt chìa khóa, chất vấn, "Kéo đàn có gì hay hả? Có thể cho con cuộc sống đầy đủ sao? Dưới bầu trời này có bao nhiêu học sinh xuất phát từ học viện âm nhạc thành danh hả? Cho dù thành danh giống ba con thì có tác dụng gì không? Hiện giờ có bao nhiêu người còn nhớ ông ta hả?"

Kiều Vi đứng im một lúc lâu mới xoay người nhìn bà: "Thế sống vội vàng như mẹ vui lắm ư?"

"Con còn trẻ quá, Vi Vi à." Mẹ Kiều lắc đầu, "Xã hội này tàn khốc hơn con tưởng tưởng nhiều, muốn được người ta tôn trọng thì phải bước lên cao, bây giờ con chỉ sống vì sở thích, tương lai sẽ rất khổ."

"Ai có chí nấy. Con không can thiệp vào cuộc sống của mẹ, mẹ cũng đừng miễn cưỡng con. Con thích chơi đàn, cho dù không còn ai nhớ, con cũng muốn sống như ba."

"Ba ba ba! Con chỉ biết mỗi ba con thôi!" Mẹ Kiều nổi giận, trực tiếp ném chìa khóa xuống đất, 

"Ít nhất mẹ cho con ăn cho con mặc, nuôi lớn con tới ngày hôm nay, trù tính cho tương lai của con! Cồn ông ta thì sao! Ông ta buông tay bỏ đi, ông ta có lo gì cho con không?"

Kiều Vi cắn môi, hai tay nắm chặt.

Cô biết ba cô chắc chắn có nỗi khổ.

Nhưng lúc này, cô lại không thể phản bác.

Đinh.

Thang máy vang lên.

Cửa thang máy đối diện Kiều Vi mở, Hoắc Hào Chi từ bên trong bước ra.

"Trùng hợp thế, Kiều đổng cũng ở đây à." Anh nhàn nhã chào hỏi một tiếng, sau đó nhìn Kiều Vi, quơ quơ di động, "Phòng của em không mở đèn, di động cũng không gọi được nên tôi lên đây xem."

Trước buổi tiệc Kiều Vi để di động ở chế độ im lặng, đến giờ vẫn chưa mở chuông.

Nhưng dù gì Hoắc Hào Chi xuất hiện đã phá tan cục diện bế tắc.

Kiều Vi ngồi xổm xuống nhặt chìa khóa, lúc đứng dậy lảo đảo một bước.

May mà Hoắc Hào Chi nhanh nhẹn đi tới đỡ cô mới không để mẹ Kiều nhìn ra manh mối. Thật ra thể lực của cô sớm đã không chống đỡ nổi, đầu óc trống rỗng, nói thêm nữa chỉ sợ ngay cả sức lực cũng không còn.

Mẹ Kiều hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ khi Hoắc Hào Chi xuất hiện: "Cậu đưa nó về à?"

"Đúng vậy." Hoắc Hào Chi gật đầu, giơ tay ôm vai Kiều Vi, "Khi nãy cô ấy còn không chịu để cháu đưa lên."

"..."

Mẹ Kiều không rõ tình hình trước mắt, cứ cảm thấy bản thân hình như xem nhẹ điều gì đó.

Đúng rồi, lần đó Hoắc Hào Chi qua nhờ ăn cơm, cũng là anh chủ động đưa Kiều Vi vào thành phố.

Tính tình như Kiều Vi sao có thể ở cùng với cậu thiếu gia Hoắc Hào Chi này?

Nhà họ Hoắc nhà lớn nghiệp lớn, nhưng Hoắc Hào Chi nổi tiếng không phải lý do đó. Ba của Tịch Việt mấy lần mời anh tới nhà, anh đều tỏ vẻ dầu muối không ăn, không để ý tới việc lớn.

"Vi Vi." Bà nghiêng đầu nhìn con gái mình, dường như muốn từ ánh mắt cô tìm được đáp án.

Nhưng Kiều Vi lại cúi đầu, không để lộ cảm xúc.

Cô mượn sức của Hoắc Hào Chi mới miễn cưỡng đứng vững, xoay người mở cửa.

"Con thấy mình sống rất tốt, mẹ về đi."

...

Hoắc Hào Chi biết quan hệ giữa Kiều Vi và mẹ không tốt.

Bốn phía thang máy đều là mặt kính trơn bóng, người phụ nữ ăn mặc sang trọng nhìn qua không giống cùng loại người với Kiều Vi.

Thang máy đi xuống, mẹ Kiều cầm túi xách, đột nhiên hỏi: "Cậu và Vi Vi đang quen nhau à?"

"Không có." Hoắc Hào Chi quay quay chìa khóa xe.

"Không có?" Mẹ Kiều cau mày.

"Còn đang theo đuổi." Hoắc Hào Chi nhướng mày.

"À..." Mẹ Kiều trầm mặc hồi lâu như đang cân nhắc dùng từ thế nào, "Cậu Hoắc, thật ra tính cách Vi Vi... Không hợp với cậu."

"Chắc không? Hay là bà cảm thấy chỉ có Tịch Việt mới hợp? Nếu suy nghĩ này của bà để nhà họ Lâm biết, sợ là càng không hợp hơn nhỉ?" Chàng thanh niên cố tình nhấn mạnh cuối cùng, khiêu khích trắng trợn.

Nhà họ Lâm đầu tư vào dự án mới là vì Tịch Việt.

Mẹ Kiều không ngờ thằng nhóc này nói chuyện thẳng thắn như vậy, không khỏi sửng sốt.

Đèn báo tới tầng một, Hoắc Hào Chi bước ra khỏi thang máy trước, đi vài bước, anh vẫn canh cánh trong lòng, xoay người lại.

"Tôi cảm thấy bà mới là người không hiểu Kiều Vi. Hợp hay không do cô ấy quyết định."

...

Rời khỏi chung cư của Kiều Vi, Hoắc Hào Chi không về nhà mà trực tiếp lái xe tới quán bar.

Ban nhạc con đang biểu diễn.

Lúc anh không ở đây, tay chơi Bass là ca sĩ, thằng nhóc Từ Tây Bốc cũng lên sân khấu.

Trong xa hoa trụy lạc, một mình Hoắc Hào Chi ngồi ở sô pha, có người quen đi tới đưa cho anh điếu thuốc.

Hoắc Hào Chi liếc một cái, là người quen, hình như là bạn của Nghiêm Khôn.

Cổ họng anh đã rất khô, nhưng vẫn phất tay: "Không hút."

"Cậu Hoắc đang cai thuốc à?" Người nọ cười, tắt điếu thuốc, ném hộp thuốc sang một bên, "Được, tôi cũng không hút, vậy mời cậu Hoắc một ly."

Nói chuyện vài câu, người nọ nhắc tới chuyện Hoắc Trọng Anh bị điều tra.

"Bây giờ trên mạng mắng chửi ghê lắm, ngay cả đứa cháu học mới vào tiểu học của tôi cũng biết."

Ai cũng biết Hoắc Hào Chi và anh trai mình không đội trời chung, đối phương càng xui xẻo, anh đương nhiên càng vui.

Hoắc Hào Chi không cười, anh quơ quơ ly rượu vang đỏ, ngồi dậy, cười nói: "Thế chuyện mấy tiếng trước anh ta được nộp tiền bảo lãnh cậu biết không?"

"Chuyện này..."

Ban nhạc chơi xong một bài, nghỉ chốc lát.

Hoắc Hào Chi đặt ly rượu vang đỏ xuống bàn, cười rộ vỗ vai cậu ta: "Cảm ơn rượu của cậu."

Lần này để bảo lãnh cho Hoắc Trọng Anh tại ngoại không biết ông già đã tốn bao nhiêu thời gian và sức lực.

Chỉ đáng tiếc, người có thể ra ngoài, vụ án có thể được dàn xếp, nhưng thanh danh không thể lấy lại được.