Một ngày này trong cung phá lệ náo nhiệt, nguyên nhân không gì khác, ba tiểu tổ tông trong cung hôm nay sinh nhật tròn một tuổi. Đây chính là chuyện lớn bằng trời, chưa nói đến ba tiểu tổ tông này được sủng ái ra sao, chỉ cần thân phận cha bọn chúng — quốc công duy nhất của Huệ Diệu — Bạch Tang Vận cùng với quan hệ của hắn và hoàng thượng là cũng đủ khiến cho trong cung ngoài cung vội vàng ngất trời.
Trong Vĩnh Hoài cung, ba tiểu gia hỏa tròn một tuổi được các ma ma ôm, Lưu Hoài Diệp ngồi trên long ỷ, bên cạnh là thái hoàng Lưu Tuyên, Bạch Tang Vận và Lam Khuyết Dương ở hai bên. Bạch Hãn Triệt hơn hai tuổi được phụ thân ôm, nhìn thấy nhiều người như thế bé có chút sợ hãi, nhưng có phụ thân và đệ đệ, bé cũng không có khóc.
Trên thảm bày đầy các loại đồ chơi, từ ngự tỷ của hoàng đế Huệ Diệu, đến điểm tâm bình thường có thể nói là chu toàn mọi mặt. Canh giờ đã tới, lễ quan gõ thanh la đồng ba cái, các ma ma thả ba tiểu tổ tông trên mặt đất, thúc giục bọn chúng đi chọn đồ vật.
Thái tử Lưu Vận Tranh ngồi trên mặt đất vẫn không nhúc nhích; thứ tử Lam Vận Vanh dường như mới tỉnh ngủ, ngáp không ngừng; con út Lưu Tích Tứ cũng là rất có tinh thần sờ sờ cái này, chạm chạm cái kia, nhưng cũng không chọn. Ba đứa nhỏ làm cho mấy đại nhân sôi nổi lên tiếng.
“Vận Tranh, Vận Vanh, Tứ nhi, mau chọn a, nhìn xem thích cái nào liền lấy cái đó.” Lưu Tuyên không nhịn được đầu tiên.
“Vận Tranh, Vận Vanh, Tứ nhi, có phải không thích hay không a, phụ hoàng bảo bọn họ lại lấy cái khác đến.” Tiếp theo là Lưu Hoài Diệp.
“Vận Tranh, con là đại ca, phải dẫn đầu; Vận Vanh, đừng ngủ, chờ chọn xong rồi phụ vương mang con đi ngủ; Tứ nhi, cái đàn kia dễ coi không? Sao lại không muốn?” Lam Khuyết Dương cũng bắt đầu lo lắng. Chỉ có Bạch Tang Vận vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình, thỉnh thoảng đút cho dưỡng tử ăn miếng bánh mật.
“Tứ nhi, tới lấy điểm tâm, tương lai làm vương gia thanh nhàn.” Lưu Hoài Uyên hận không thể nhét thẳng điểm tâm vào trong tay Lưu Tích Tứ, hắn cũng không muốn chất tử hắn thích nhất tương lai sẽ vất vả.
“Triệt nhi, xem ra bọn đệ đệ còn phải chọn một hồi, phụ thân mang con đi ra ngoài hít thở không khí, lát nữa sẽ quay lại.” Bạch Tang Vận ôm lấy Bạch Hãn Triệt liền đi ra ngoài. Nghe được lời của hắn Lưu Tích Tứ vốn đang bò loạn trên mặt đất trong trẻo kêu một tiếng: “Phụ thân ôm.” Cũng vươn hai cánh tay bé xíu. Bé vừa kêu một tiếng, Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh cũng ngồi ở đó vươn tay muốn phụ thân ôm.
Bạch Tang Vận ôm dưỡng tử đi đến trung gian ngồi xuống, sờ sờ đầu ba đứa nhỏ, thả Bạch Hãn Triệt vào bên cạnh mình, trước tiên ôm Lưu Tích Tứ vào lòng. “Tứ nhi thích cái gì?” Vốn cho là đứa nhỏ này ngoan nhất, lại không nghĩ là nghịch nhất.
“Ưm… Đều thích…” Lưu Tích Tứ nho nhỏ vẻ mặt khổ não, thật nhiều thứ đều đưa tới hứng thú của bé. Bạch Tang Vận lấy một khối ngọc bội qua hỏi: “Tứ nhi chỉ có thể lấy một cái, cái này thế nào?” Mới vừa hỏi xong hắn chợt nghe lễ quan nói: “Quốc công, này, không hợp quy củ, chọn đồ vật đoán tương lai phải để cho vương gia tự mình chọn mới được.” Bạch Tang Vận lại cười nói: “Chọn đồ vật đoán tương lai bất quá là lấy một cái may mắn, đâu có chuẩn mực gì, ta khi chọn đồ vật đoán tương lai chọn được chính là một thanh chủy thủ.” Thấy Lưu Tích Tứ suy nghĩ hồi lâu đẩy ngọc bội ra ngoài, Bạch Tang Vận lại cầm lấy cuốn sách thuốc. Lưu Tích Tứ nhìn một lát vẫn là đẩy ra.
Thấy thế, mấy đại nhân trên chủ vị trao đổi ánh mắt lẫn nhau, không để ý lễ quan đã sắp ngất đi, học Bạch Tang Vận đứng dậy ngồi xuống giữa tụi nhỏ. Bạch Tang Vận giao Tích Tứ cho hoàng gia gia hiểu rõ bé nhất, lại ôm Bạch Hãn Triệt lên trên đùi, chuyện sau đó hắn không xen tay vào nữa.
“Triệt nhi thích cái gì?” Bạch Tang Vận hỏi dưỡng tử, lúc Hãn Triệt một tuổi hắn không ở trong cung, chọn đồ vật đoán tương lai này đương nhiên cũng là hàm hồ cho qua chuyện, đối với việc này Bạch Tang Vận có áy náy rất sâu.
“Phụ thân.” Bạch Hãn Triệt nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp nói, vừa nói câu này làm cho hai nam nhân có chút không vui. “Đệ đệ.” Bạch Hãn Triệt còn nói một câu, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương bị Bạch Tang Vận trừng mắt một cái, quay đầu chọn đồ vật cho tụi nhỏ.
“Ngoại trừ phụ thân cùng đệ đệ thì sao?” Bạch Tang Vận rất có kiên nhẫn hỏi, “Những thứ kia Triệt nhi thích cái gì? Phụ thân lấy cho con.” Vỗ dưỡng tử, Bạch Tang Vận không muốn bé quá mức sợ hãi.
Tay nhỏ bé của Bạch Hãn Triệt nắm thật chặt ngón tay phụ thân, dưới sự cổ vũ của phụ thân bé nhìn nhìn xung quanh, vẻ mặt luống cuống, thật nhiều đồ vật, không biết nên chọn cái gì. Nhìn nửa ngày, bé lắc đầu: “Phụ thân, Triệt nhi không biết.”
“Ta đã nói các ngươi bày quá nhiều thứ.” Bạch Tang Vận oán giận nói, xoa xoa đầu dưỡng tử, “Triệt nhi chọn không ra thì không cần chọn nữa.” Quay đầu nhìn lại, thấy trên đùi ba tiểu tử đã thả đầy các loại đồ vật, đây đâu chỗ nào là chọn đồ vật đoán tương lai.
“Phụ thân,” lại nhìn một lát, tay nhỏ bé của Bạch Hãn Triệt chỉ một cái, “Triệt nhi muốn cái kia.” Nghe được Bạch Hãn Triệt chọn xong đồ, những người khác đều tò mò nhìn sang, một gã thái giám đưa thứ bé chọn đến trên tay Bạch Tang Vận. Bạch Hãn Triệt chọn chính là một đôi búp bê màu lục, hai búp bê này đều là nam oa, liền cùng một chỗ, đang cười với ai, chế tác cực kỳ tinh xảo, cũng chẳng trách Bạch Hãn Triệt sẽ thích.
“Triệt nhi thích hai búp bê ngọc này?” Bạch Tang Vận mặc kệ điềm tốt hay không tốt gì đó, trực tiếp đặt búp bê lên trên tay dưỡng tử.
“Dạ.” Đầu nhỏ của Bạch Hãn Triệt dùng sức gật gật, cẩn thận cầm búp bê trên tay. Bé không biết chính là, hai búp bê ngọc bé thích nhất này về sau bị người chẻ đôi, cũng không cần ý nguyện của bé mạnh mẽ cướp đi.
“Tốt, Triệt nhi chọn tốt lắm, cùng phụ thân chờ bọn đệ đệ.” Ôm lấy dưỡng tử trở lại chỗ ngồi, Bạch Tang Vận cười nhìn nhi tử chọn một đống đồ vật, thực sự ba tiểu gia hỏa này không có biện pháp.
Nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai ước chừng cử hành gần nửa canh giờ, ba tiểu gia hỏa cuối cùng cũng mệt mỏi sau rất nhiều lần chọn đã chọn được bảo bối mình thích. Thái tử Lưu Vận Tranh không phụ sự mong đợi của mọi người chọn ngọc tỷ, thứ tử Lam Vận Vanh giống như cha hắn chọn một thanh chủy thủ và một thanh kiếm dị thường sắc bén, mà tam tử Lưu Tích Tứ thì vơ vét bảo châu đẹp mắt nhất trong phòng bỏ vào túi, hơn nữa đường cho là ăn ngon cũng muốn bỏ vào trong miệng nếm thử.
Mấy vị đại nhân đều dị thường vừa lòng, Lưu Tuyên càng cao hứng cười toe toét. Bất quá Bạch Tang Vận lại là xem như truyện cười, chẳng qua là chọn đồ vật đoán tương lai, tương lai tụi nhỏ há có thể một cái chọn đồ vật đoán tương lai là có thể nhìn ra được.
“Được rồi, thời gian cũng không sớm, nên dùng cơm đi, ta chính là đói bụng.” Nghe được tiếng bụng kêu “rồn rột” trong bụng Bạch Hãn Triệt truyền đến, Bạch Tang Vận lập tức nói.
“Ừ, dùng bữa dùng bữa.” Lưu Hoài Diệp ôm thái tử đứng lên, tâm tình vô cùng tốt.
………
Nửa đêm, mọi người giằng co một ngày sớm liền đi nghỉ ngơi, Bạch Tang Vận nằm trên giường nhắm hai mắt hỏi: “Hoài Diệp, lúc ngươi chọn đồ vật đoán tương lai lấy là cái gì?” Bỗng nhiên có chút tò mò.
“Phụ hoàng nói ngày ta chọn đồ vật đoán tương lai đó đột nhiên phát sốt, chỉ có thể để cho ta chọn trên giường.” Lưu Hoài Diệp vẫn chưa trả lời thẳng.
“Đấy là cái gì?”
“…”
“Hoài Diệp.”
“… Râu của hoàng gia gia.”
“Xem ra điểm ấy của Vận Tranh là giống ngươi.” Trong thanh âm của Bạch Tang Vận mang theo ý cười rõ ràng. Đưa tay cầm tay bên trái của người kia, Bạch Tang Vận hơi dùng sức, bảo y nói. “Ta chọn chính là cây sáo.” Lam Khuyết Dương biết ý tứ của Bạch Tang Vận, cũng biết hắn sợ mình khó chịu, y nắm chặt Bạch Tang Vận trả lời.
Bạch Tang Vận cười nhẹ nói: “Ta đã nói chọn đồ vật đoán tương lai này không chính xác.”
“Sao lại không chính xác?” Lưu Hoài Diệp cũng không đồng ý, “Ta khi đó sốt đến lợi hại, đâu nghĩ chọn cái gì, nháo cũng còn không kịp. Hôm nay Vận Tranh bọn nó chính là tỉ mỉ chọn, nhất định chính xác.”
“Ưm.” Bạch Tang Vận buồn ngủ tùy tiện đáp một tiếng định bụng ngủ, nhưng người bên cạnh dường như giận hắn quá mức tùy ý lại động thủ bắt đầu thoát nội sam của hắn.
“Tang Vận, ngươi dám không tin ta, xem ta phạt ngươi như thế nào.” Bất quá là một cái cớ, Lưu Hoài Diệp không có hảo ý đè lên Bạch Tang Vận, không đợi hắn kháng nghị liền hôn lên.