Giờ ngọ, binh lính trong doanh chấm dứt thao luyện, vũ khí chất chồng thành một khối, có người đang ngồm ngoàm ăn, kẻ khác thì đang so lực cánh tay, tiếng nói chuyện vang to khắp cả trời đất.
Đột nhiên, doanh lý đang náo loạn bỗng dưng im bặt vì một cảnh tượng đang xảy ra trước mắt, mỗi người đều mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn vị tướng quân uy vũ bất khuất đang… chạy đuổi theo một gã nam tử gầy nhỏ nhắn, miệng gọi hắn quay trở lại.
Tô Dung Nhi vội vàng chạy ra khỏi soái doanh, hai tay đang cầm những mãnh nhỏ bát vỡ, mới đi được vài bước đã bị Đoàn Ngự Thạch đuổi theo.
“Đợi đã!” Hắn gọi trụ nàng.
Nàng không thèm dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.
“Ngươi… mau đứng lại!”
Nàng muốn tránh mặt hắn, nàng ganh tỵ, nàng tức giận, còn có thêm khổ sở nữa…
Chuyện vừa rồi thật đúng là làm người ta thất kinh mà, nàng không hề nghĩ rằng, nguyên nhân là phu quân của nàng… phu quân của nàng… Thích Nam Nhân?????? >”