Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 96: 96: Vốn Là Chuyện Nên Làm Mà Sao Lại Biến Thành Ưu Điểm Được





Đi đường lúc mười hai giờ đêm rất dễ gặp ma, càng đừng nói đến việc Tân Tử Manh phải đi bộ một mình hơn hai tiếng đồng hồ.
Túc Bảo hỏi: "Vậy mà chú cũng không đi tìm dì ạ?"
Tân Tử Manh lắc đầu: "Thậm chí anh ta còn không biết là dì đã bỏ đi rồi cơ.

Dì vừa đi vừa khóc, cảm giác tuyệt vọng lắm, kiếm nhiều tiền như vậy có ích gì đâu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo đầy vẻ khó hiểu: "Vậy tại sao dì không nói cho chú ấy biết ạ?"
Tân Tử Manh thở dài: "Dì không muốn nói, chẳng có ý nghĩa gì cả."
Túc Bảo: "..."
Kỷ Trường: "..."
Tô Nhất Trần cau mày, trước giờ anh chưa từng xen vào chuyện của người khác nhưng lần này anh thực sự không thể nghe nổi nữa.
Anh lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc cô đang tính toán chuyện gì thế?"
Kiếm ra tiền mà còn phải bấm bụng cam chịu thì kiếm tiền để làm cái gì?
Ý nghĩa của việc chăm chỉ kiếm tiền là để bản thân không phải sầu lo, được sống theo ý mình muốn, khi người khác muốn cưỡi lên đầu mình thì có thể đánh lại kẻ đó thật đau.
Kỷ Trường khoanh tay, lắc đầu tặc lưỡi: “Cái loại này mà không ly hôn thì tự làm tự chịu thôi.”
Túc Bảo gật đầu, cái hiểu cái không mà rằng: "Đúng vậy, dì ly hôn đi ạ!"
Nói đến ly hôn, Tân Tử Manh lại do dự: "Thật ra chồng dì cũng tốt lắm, ít nhất anh ta không ra ngoài gây chuyện..."
Những lời này thật khiến người ta phải câm nín, Kỷ Trường không biết nên nói cái gì cho phải nữa.
Túc Bảo lấy làm lạ: "Dì Tân ơi, lẽ nào đây không phải là chuyện đương nhiên sao ạ?"

Hai người trưởng thành kết hôn với nhau, tuân thủ ước hẹn là điều nên làm cơ mà?
Túc Bảo nhớ bé từng thấy cảnh hai cô chú kết hôn trong TV, bọn họ trang trọng thề: Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, xin hứa sẽ yêu thương và tôn trọng cô ấy (anh ấy) mỗi ngày đến khi nhắm mắt lìa đời.
Vốn là chuyện nên làm mà, sao lại biến thành ưu điểm được?
Túc Bảo cảm thấy mình còn quá nhỏ, nghĩ muốn nát cả óc rồi nhưng vẫn không hiểu được lý lẽ của người lớn.
Bé lắc đầu, nghiêm túc nói: "Dì Tân ơi, hôm nay Túc Bảo sẽ giúp dì đuổi vận xui đi, hy vọng sau này dì Tân sẽ dũng cảm hơn một chút.

Không thích làm cái gì thì phải can đảm lên tiếng từ chối!"
Tân Tử Manh nhìn cục bột nhỏ chỉ mới vài tuổi trước mặt đầy sửng sốt, bỗng nhiên có cảm giác thế mà mình còn không bằng một đứa trẻ.
Thật ra có đôi khi cô ấy cũng muốn lớn tiếng từ chối, đứng lên chống cự lại nhưng trong thế giới của người trưởng thành, lấy đâu là nhiều cơ hội để tùy hứng như vậy chứ?
Cô ấy sợ cãi vã sẽ ảnh hưởng không tốt đến con cái, cũng sợ cãi vã sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, rồi còn bị người ngoài chê cười.
Có một lần cô ấy cãi nhau to với chồng, kết quả suốt ba ngày ròng rã sau đó, cô ấy không viết nổi một chữ nào.
Chẳng phải cuối cùng vẫn chẳng giải quyết được vấn đề gì đó ư, vậy nên có tranh cãi cũng vô ích, thà im lặng đi còn hơn.
Tân Tử Manh lải nhải, than vãn không ngừng, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn giống như một người gỗ không có ý thức, cứ lặp đi lặp lại những lời phàn nàn một cách máy móc.
Kỷ Trường thu tay về, nói: "Được rồi, tranh thủ thời gian thu hồn thôi!"
Có thể nghe ra sự bực dọc qua lời nói của hắn.
"Nào cặp sách nhỏ, đọc với sư phụ nào..."
Ánh mắt hắn lóe lên, thoáng qua vẻ ranh mãnh: "Thiên linh linh địa linh linh, nghiệt súc, còn không mau hiện nguyên hình!"
Túc Bảo lớn tiếng đọc theo: "Thiên linh linh địa linh linh, nghiệt súc, còn không mau hiện nguyên hình!"
Tô Nhất Trần: "?"

Đột nhiên, anh nhìn thấy một cái bóng mờ mờ xuất hiện trên vai Tân Tử Manh...
Tô Nhất Trần hoảng hốt, cẩn thận nhìn lại thì không có gì cả, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của anh vậy.
Ánh mắt Túc Bảo chuyển từ Tân Tử Manh sang con quỷ nhu nhược trên vai cô ấy.
Bé học theo Kỷ Trường, nghiêm trang hỏi: "Nhà ngươi tên là gì? Sinh ra khi nào, ở đâu?"
Quỷ nhu nhược cau mày, do dự một chốc rồi nói: "Anh tên là Phan Chấn Cao, người huyện Vũ..."
Cục bột nhỏ bỗng giơ hồ lô lên, lớn tiếng hỏi: "Phan Chấn Cao, ta gọi, ngươi có dám trả lời không?"
Kỷ Trường: "..."
Tô Nhất Trần: "..."
Quỷ nhu nhược: "..."
Kỷ Trường che mặt, không nói nên lời: "Cặp sách nhỏ, con học từ ai vậy?"
Túc Bảo chớp mắt: "Con học theo Tôn Ngộ Không đó!"
Trong phim hoạt hình toàn diễn vậy à.
Bé nghi ngờ hỏi: "Có vấn đề gì không ạ?"
Khóe miệng Kỷ Trường giật giật: "Không có vấn đề gì hết."
Chỉ là có con quỷ nào lại ngoan ngoãn chui đầu vào rọ chứ?
Quả nhiên, quỷ nhu nhược kia vẫn nằm nhoài trên vai Tân Tử Manh như cũ, nhìn Túc Bảo bằng vẻ mặt như bị táo bón: "Đừng xem anh là đứa trẻ lên ba được không?"
Túc Bảo tỏ vẻ vô tội đặt hồ lô xuống: "Dạ, em xin lỗi anh!"
Quỷ nhu nhược nghẹn họng không nói nên lời.

Túc Bảo lại hỏi: "Anh ơi, anh chết thế nào vậy?"
Xong, cục bột nhỏ còn chớp mắt, vẻ mặt rất nghiêm túc, không hề có vẻ xem nó là quỷ, cũng không coi thường nó...
Quỷ nhu nhược im lặng hồi lâu.
"Anh bị người ta đánh chết."
Khi Kỷ Trường nghĩ rằng quỷ nhu nhược sẽ không nói gì thì không ngờ nó lại lên tiếng.
“Năm mười bốn tuổi, anh theo ba mẹ dọn nhà, chuyển đến một trường cấp hai...”
Trường cấp hai đó không phải trường trọng điểm gì, hỗn loạn lắm.

Tính cách nó im lặng, không thích nói chuyện, cũng không thích chơi với các bạn cùng lớp.
Lâu dần các bạn nam cùng lớp cảm thấy rằng nó không hòa hợp với đám đông, bắt đầu cô lập nó.
"Ban đầu chỉ là anh đi qua hành lang thì bọn họ bắt đầu huýt sáo trêu chọc, sau đó biến thành xô đẩy..."
"Sách giáo khoa bị ném ra ngoài cửa sổ, thường xuyên có ếch, bọ và rắn chết trong hộc bàn.

Bọn họ muốn xem liệu anh có hét chói tai như một bé gái hay không, sau nữa thì việc anh bị đánh trở thành chuyện thường ngày ở huyện."
Túc Bảo hỏi: "Vậy anh mách giáo viên đi!"
Quỷ nhu nhược cười giễu: "Thầy cô nói, không có lửa làm sao có khói, sao bọn họ không bắt nạt người khác mà lại bắt nạt anh chứ."
Túc Bảo: "..."
Cục bột nhỏ giật mình, hóa ra cũng có giáo viên xấu, giống như cô Vương kia vậy, không phải giáo viên nào cũng là người tốt...
"Vậy anh có thể kể với ba mẹ mà!" Túc Bảo sốt ruột.
Đã bị bắt nạt nhiều lần như vậy, tại sao không nói cho ba mẹ biết?
Quỷ nhu nhược không nói gì, chỉ lắc đầu.
Kỷ Trường mở cuốn sách nhỏ ra, hỏi: "Vậy cậu làm sao mà chết?"

Quỷ nhu nhược đáp: "Có một lần, bọn họ kéo anh vào nhà vệ sinh của trường, cũng không hiểu làm sao mà anh đẩy ngược một bạn học ra sau.

Có vẻ tên đó không ngờ anh sẽ chống cự nên ngã lăn ra đất."
Người xung quanh ồ lên, nam sinh ngã xuống đất cảm thấy mình mất hết cả mặt mũi rồi, thế là tên đó chặn đường nó đi học về, kéo theo bảy tám người đánh nó một trận.
"Đánh anh xong, chúng nó cười ầm lên rồi bỏ đi.

Anh cảm giác khắp người đều đau nhức, cố gắng chịu đựng đi bộ về nhà...!Dọc đường đi, anh có cảm giác người mình càng ngày càng đau."
Khi về đến nhà, thấy mẹ đang nấu ăn, nó không nói lời nào mà bỏ vào phòng.
"Đến tối mẹ anh gọi anh ra ăn cơm, phát hiện anh không giống bình thường lắm nên mới hỏi anh đã có chuyện gì vậy?"
Túc Bảo: "Rồi anh nói gì?"
Quỷ nhu nhược đáp: "Anh không muốn cho bà ấy biết chuyện mình bị đánh nên đã nói dối là không có gì."
Nó cố gắng chịu đựng tới tận nửa đêm, cuối cùng không chịu nổi nữa.
Người nó ướt đẫm mồ hôi, ý thức bắt đầu lơ mơ.
"Anh có thể cảm nhận rõ ràng mình đang cách cái chết rất gần, anh hoảng sợ gọi mẹ."
"Thế nhưng, ba mẹ anh đang cãi nhau."
"Anh ở ngay sau cánh cửa, hét to hết sức có thể, chỉ cách một cái khe cửa thôi...!Thế nhưng không ai nghe thấy lời anh nói."
Nó cứ vậy mà chết trong đau đớn, chết vì gan chảy máu quá nhiều, chết vì xuất huyết nội tạng.
Nói tới đây, trong mắt quỷ nhu nhược hiện lên vẻ hối hận và căm hận: "Anh hối hận lắm, thật đấy, anh rất hối hận, hối hận vì sao không nói với mẹ sớm hơn, tại sao khi mẹ hỏi anh lại không nói ra!"
"Có thể anh sẽ không chết, anh không muốn chết..."
Nói tới đây, quỷ nhu nhược bật khóc nức nở..