Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 770: C770: Chương 770




“Mẹ hỏi Bối Thần Vũ bị sao thì cô ta nói đã tìm được tủy phù hợp, nhưng toàn bộ quá trình thay tủy và hóa trị sẽ tốn mấy triệu tệ, gia đình không đủ khả năng chi trả.”

Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy? Mang đến cho chúng tôi hy vọng nhưng lại khiến chúng tôi thất vọng hết lần này đến lần khác. Tôi thà không nghe được tin này còn hơn…

Đây là những gì Bối Thần Vũ đã nói vào thời điểm đó.

Lúc ấy Tô Cẩm Ngọc cũng đang chờ đợi người hiến tủy thích hợp, cô hiểu cảm giác đợi chờ tia hy vọng trong tuyệt vọng này là như thế nào.

Có bao nhiêu bệnh nhân ung thư máu giai đoạn cuối đã chết trong khi chờ tủy tương thích?

Mà cô cũng đang chết dần chết mòn trong đợi chờ….

Lời nói của một người trên giường bệnh luôn xuất phát từ trái tim, Tô Cẩm Ngọc không có ý nghĩ gì khác, chỉ hy vọng có thêm một người có thể sống sót.

Thật tiếc nếu tìm được người hiến tủy thích hợp nhưng lại phải từ bỏ vì không có tiền.


Vì vậy Tô Cẩm Ngọc đã nhờ anh cả của cô giúp đỡ.



Tô Cẩm Ngọc nhìn Bối Thần Vũ đứng trước mặt. Hình như bây giờ cô ta đã hoàn toàn bình phục, nhưng người này hơi khác với người bạn trong kí ức của cô.

Có lẽ khi trở thành quỷ hồn, nhìn những chuyện ở đời cũng rõ ràng hơn chăng?

…..

Nghe Bối Thần Vũ nói muốn tạ ơn, Tô Nhất Trần chỉ thờ ơ đáp: “Không cần. Cô sống tốt cuộc đời của cô là được rồi!”

Anh gần như đã quên béng chuyện này rồi, sở dĩ ngày ấy anh đưa tiền cho Bối Thần Vũ là để làm việc thiện và tích đức, hy vọng em gái mình cũng sẽ sớm tìm được tủy tương thích mà thôi.

Bối Thần Vũ lại bám chặt không buông, bất an túm chặt góc áo, lắp bắp nói: “Anh Nhất Trần, anh đừng như vậy….Em….em thật lòng muốn cảm ơn mọi người, kêu em làm trâu làm ngựa cũng được….Thật đấy, em cảm ơn ông trời đã cho em gặp được một người bạn như Cẩm Ngọc, bây giờ em khỏi bệnh rồi nhưng Cẩm Ngọc lại…”


Hai mắt Bối Thần Vũ đỏ hoe, cô ta lại cầu xin: “Thế nên em chỉ muốn làm những gì trong khả năng của mình, không báo đáp ân tình của mọi người thì em thực sự áy náy trong lòng….”

Bà cụ Tô đứng dậy, thờ ơ nói: “Cô muốn báo đáp thế nào? Muốn làm con nuôi của tôi và thay thế Ngọc Nhi hả?”

Nhà họ Tô cho cô ta tiền trị liệu còn chưa đủ sao, cô ta còn muốn làm con gái nhà họ Tô à?

Bối Thần Vũ lập tức kinh hãi, quỳ xuống nói: “Không phải không phải đâu, lão phu nhân hiểu lầm rồi, con chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy!!”

“Con, con thật lòng muốn thay Cẩm Ngọc hiếu kính với bác, chăm sóc bác…Mọi người đồng ý cho con vào nhà họ Tô làm người giúp việc cũng được…Con làm trâu làm ngựa báo đáp mọi người!”

“Cầu xin mọi người….”

Thái độ của Bối Thần Vũ vô cùng hèn mọn, liên tục cầu xin.

Túc Bảo bỗng nói xen vào: “Dì này, rốt cuộc dì muốn chăm sóc cho bà ngoại con hay cậu cả của con thế ạ?”

“Sao dì luôn lén liếc nhìn cậu cả của con?”

Tuy Bối Thần Vũ cụp mi nhưng thi thoảng lại lén nhìn Tô Nhất Trần.