Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 732: C732: Chương 732




Cao Viễn Hàng sợ đến toát mồ hôi, thấy sếp lạnh mặt bật máy tính lên bắt đầu xử lý công việc, mà anh ta ngồi trong phòng cảm thấy mình như kẻ thừa, giống như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than vậy.

Anh ta khụ một tiếng: “S-sếp, anh còn chuyện gì cần tôi làm nữa không?”

Sếp cũng không ngẩng đầu lên: “Hết rồi.”

Cao Viễn Hàng: “Vậy, tôi đi tắm trước nhé?”

Động tác của sếp khựng lại một chút.

Cao Viễn Hàng hận không thể cho tát cho mình hai phát!

Gì mà đi tắm chứ! Sao lại bảo là đi tắm!

Cũng may sếp rất biết thông cảm, mặt lạnh như tiền nói: “Ừ.”

Cao Viễn Hàng lập tức chạy vào phòng tắm như đi trốn, hơn nữa không bao giờ muốn ra ngoài nữa.

Quỷ xui xẻo nằm trên đầu Cao Viễn Hàng.


Ở trong tù nhiều năm như vậy, nó đã chán ngán vô cùng.

Lúc này nó chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị!

“He he, ông đây xui xẻo nhiều năm như vậy, không thể để một mình ta xui xẻo được…”

Quỷ xui xẻo nhìn về phía tấm rèm trước cửa phòng tắm…

Cao Viễn Hàng vừa mới cởi sạch, bật vòi sen lên, xoa xà phòng khắp người.

Bỗng nhiên bàn chân giẫm trượt, đập thẳng đầu lên tường kính phòng tắm, đau đến mức anh ta phải đỡ tường hít hà.

Kết quả tay không cẩn thận nhấn trúng công tắc mở rèm.

Chỉ nghe mấy tiếng “rè rè rè rè” vang lên…

Tấm rèm mở ra hai bên một cách lãng mạn.


Tường kính trong suốt, đã để lộ cơ thể anh ta không sót một chút gì.

Sếp theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai tay Cao Viễn Hàng đang chống trên tường kính, tóc đang nhỏ nước tí tách, cặp mắt “ngơ như nai tơ” đang nhìn về phía mình, ánh mắt mờ mịt trống rỗng.

Sếp: “…”

Cao Viễn Hàng: “…”

Thấy mặt sếp đen sì, Cao Viễn Hàng suýt chút nữa quỳ xuống —

Không phải, sếp, anh hãy nghe tôi giải thích!!!

Cuộc sống trong hai ngày đi công tác, đối với Cao Viễn Hàng mà nói thì giống như một cơn ác mộng vậy.

Anh ta cũng không biết tại sao mình lại có thể xui xẻo như vậy?

Sau sự cố xấu hổ trong phòng tắm, một trận gà bay chó sủa, khó khăn lắm mới được nằm xuống nghỉ ngơi.

Kết quả anh ta vừa đặt chân lên sô pha định lật người lại, “uỳnh” một tiếng, đá vỡ cả sô pha.

Gân xanh trên trán sếp giật giật, nói thôi bỏ đi, tôi biết cậu không có ý gì khác, lên giường ngủ đi!

Anh ta nơm nớp lo sợ nằm sát mép giường… Sếp lấy hai cái gối đầu kê vào giữa… nhưng đây chỉ là case nhỏ thôi.