Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 518: Chương 518




Giờ phút này, Cao Phi chỉ cảm thấy đầu sắp nổ tung như bị Mai Siêu Phong duỗi móng vuốt Cửu m Bạch Cốt ấn vào, từng sợi tóc trên đầu anh ấy đều dựng đứng cả lên!!

“Đội trưởng!” Cao Phi hốt hoảng gọi.

Bác đội trưởng cầm dây thừng đi tới, vừa bước nhanh vừa nói: “Sao bộ dạng cậu cứ như trông thấy quỷ thế hả? Mau vớt người lên!!”

“Ơ, người đâu rồi? Tôi mới quay đi có một lát thôi mà??”

Nhân viên cứu hộ ở bên kia thuyền cũng đã xuống nước. Dụng cụ vớt xác khác với dụng cụ vớt người, đội cứu hộ đã đổi thành lưới vớt người, người ở hai bên thuyền hợp sức kéo lên.

Kết quả cây thủy sinh cũng được vớt lên theo thi thể nữ và người phụ nữ trung niên.

Trông thấy xác chết nữ như co rút khi lên mặt nước, mọi người đều băn khoăn không biết có phải ảo giác của chính mình hay không.

Cao Phi trố mắt nhìn: “Đội trưởng.. đội…đội trưởng!!”

Bác đội trưởng cũng không mấy chắc chắn: “Thấy rồi, thấy rồi đừng ầm ĩ lên như vậy!”


Người phụ nữ trung niên được kéo lên thuyền trước, các nhân viên cứu hộ lập tức đến cấp cứu cho bà ta.

Chẳng mấy chốc, người phụ nữ trung niên nhổ ra một ngụm nước đục ngầu rồi từ từ tỉnh lại.

Bà ta lơ mơ giây lát rồi lồm cồm bò dậy, môi run rẩy hét: “Quân Nhi, Quân Nhi của tôi….”

“Mau, mau cứu con gái tôi!”

Đội trưởng đội cứu hộ giữ bà ta lại, nói: “Con gái chị đã được vớt lên rồi! Chúng tôi hiểu được tâm trạng của chị lúc này, xin nén bi thương!”

Người phụ nữ trung niên sửng sốt: “Gì…Ý anh là gì?”

Con gái bà ta chết rồi ư?

Không, không, hai cô gái khác rơi xuống nước đều được cứu, tại sao con gái bà ta lại phải chết.


Bà ta không tin!

Người phụ nữ trung niên nắm lấy mép thuyền, không ngừng lẩm bẩm: “Tôi không tin, nhất định là các anh vớt nhầm người, vừa rồi tôi đã trông thấy Quân Nhi của tôi, để tôi tự xuống đưa con bé lên…Các anh không giúp thì tôi tự làm!”

Bà ta vừa nói vừa toan nhảy xuống sông, ai khuyên lơn cũng không lọt tai.

Các thành viên đội cứu hộ câm nín, nhưng họ đã thấy quá nhiều trường hợp người thân trong gia đình mất kiểm soát cảm xúc như này rồi.

Sau bao nhiêu năm trục vớt xác, khi chưa tìm thấy xác, hầu hết người thân trong gia đình đều ấp ủ một tia hy vọng mong manh, rằng người thân của mình chưa chết.

Khi các thi thể được vớt lên, một số người thân trong gia đình ngất xỉu tại chỗ, một số khác như phát điên, không muốn chấp nhận sự thật, thậm chí có người còn đánh đập, mắng mỏ đội cứu hộ vì đã vớt xác quá muộn…

Thể loại nào cũng có.

Người phụ nữ trung niên bị khống chế không cho xuống sông, lập tức nhào tới bên thi thể được bao phủ bởi tấm vải xanh. Bà ta vén tấm vải xanh lên, quả nhiên nhìn thấy rõ gương mặt của con gái mình.

Bà ta như bị rút hết sức lực ngồi phịch xuống, điên cuồng đấm đá Cao Phi – người ở gần bà ta nhất!

“Các người làm cái gì để kiếm cơm thế hả? Sao bây giờ mới kéo được con gái tôi lên! Chẳng phải vớt người đơn giản lắm ư! Các người đều là đồ bỏ đi, làm gì mà tìm kiếm suốt một ngày một đêm thế hả!!! Chính các người đã hại chết con gái tôi!”

“Các người đáng chết, đáng chết!!!”