Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 354: Chương 354




Túc Bảo chợt lên tiếng: “Dì Tố Phân, dì đang làm gì thế?”

Giữa đêm tĩnh mịch, trong bóng tối không nhìn thấy rõ năm ngón tay, bỗng vang lên giọng nói non nớt của một đứa trẻ.

Tố Phân bị hù cho run lẩy bẩy, hét to theo bản năng: “A!”

Cô ả liên tiếp lùi về sau, kết quả không biết giẫm phải thứ gì, chỉ nghe choang một tiếng…

Nữ quỷ không đầu sợ đến mức tạm thời tách khỏi người Tố Phân, đầu nó hơi lệch 1 cm.

1 cm này đủ để Túc Bảo nhìn rõ, cô bé kinh ngạc nói: “A, hóa ra dì trốn ở đây.”

Chẳng trách cô bé tìm thế nào cũng không thấy.

Túc Bảo lập tức bò dậy, duỗi tay chộp lấy cái đầu của nữ quỷ không đầu.

“Mau ra đây….” Túc Bảo đứng trên giường ra sức tách cái đầu quỷ ra như nhổ cà rốt.

Tố Phân vội ôm đầu, mặt lộ vẻ đau khổ rồi trở nên đờ đẫn.


Miệng cô ả phát ra tiếng ‘hờ…. hờ…’, nói: “Tiểu thư Túc Bảo… cô đang nói gì vậy…”

Đáy mắt Tố Phân thoáng lóe lên sự dữ tợn.

Dựa vào một con nhóc như này mà cũng đòi lôi nó ra hả?

Con nhóc được bao người cưng nựng, gia đình lại vô cùng giàu có—- chi bằng cho nó thân phận này đi?

Tuy nó cũng thích Tô Tử Du vì cậu có đầu óc thông minh, nhưng thân phận của Túc Bảo còn tốt hơn.

Tố Phân duỗi tay toan bóp chặt cổ Túc Bảo!

Bỗng một bóng đen từ ban công vụt đến.

Hai mắt Mộc Quy Phàm nhuốm sát ý, vừa toan đánh bay Tố Phân.

Chẳng ngờ lại thấy Túc Bảo bất ngờ chộp lấy tay Tố Phân, mặt lộ vẻ hung dữ, ‘ha ’ một tiếng, Tố Phân bị đạp văng ra.


“Đi! Pi ka – dì!” cô bé nói giọng non nớt.

Tố Phân đụng phải một kệ đồ chơi cách đó không xa, làm kệ đổ sập xuống, đồ chơi kêu loảng xoảng vương vãi khắp sàn.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, Mộc Quy Phàm sững sờ..

Đây là bé cưng mềm mại của anh đó ư? . Truyện Ngôn Tình

Hân Hân nằm trên giường như đang khó chịu vì ồn ào, chau mày, lật người, lẩm bẩm gì đó rồi ngủ tiếp.

Túc Bảo đi chân trần xuống giường, bước tới cạnh Tố Phân.

Thấy cô ả vẫn muốn phản kháng, Túc Bảo lập tức duỗi bàn chân nhỏ trắng trẻo —– jio— giẫm lên ngực cô ả.

Tố Phân muốn lật ngược Túc Bảo, không ngờ dẫu cô ả dùng sức thế nào thì Túc Bảo vẫn không nhích một ly…

Túc Bảo hỏi: “Dì ở đây làm gì? sao lại lén lút chạy vào phòng con?”

Thấy Mộc Quy Phàm đứng phía sau, ánh mắt Tố Phân vội lảng tránh.

“Tôi không…. tôi cũng không rõ sao mình lại đi đến phòng tiểu thư…. có lẽ tôi bị mộng du…”

Tố Phân vừa nói vừa vùng vẫy: “Tiểu thư Túc Bảo, có thể buông tôi ra trước không…”