Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 306: 306: Làm Ra Vẻ Đáng Yêu Thật Đáng Xấu Hổ!





Túc Bảo nhìn các quỷ hồn bay khắp phòng, nhỏ giọng nói: "Cậu Tư, giúp con giữ chân chị Thất Thất.

Con muốn siêu độ cho tất cả quỷ hồn này!"
Tô Lạc không chút do dự gật đầu: "Được."
Cố Thất Thất giật lại con búp bê từ tay Cố Tiểu Bát, nhưng một chiếc giày của búp bê đã bị cô bé lấy đi, làm thế nào cũng không giật lại được.

Cố Thất Thất lẩm bẩm mắng, gương mặt nhuốm vẻ tức giận, sau đó nhìn thấy Tô Lạc đang nhìn cô ấy bằng ánh mắt khác thường.

“Ơ, thầy Tô sao thế ạ?” Cố Thất Thất lập tức nở nụ cười cực kỳ khách sáo.

Tô Lạc khẽ vuốt mũi, nói: "Không có việc gì."
Đáy mắt Cố Thất Thất thoáng hiện sự hồ nghi, cô ấy vừa toan đi vòng qua chỗ Tô Lạc đang đứng thì…
Tô Lạc bỗng đưa tay ra cản đường.

"Thầy Tô?" Cố Thất Thất sửng sốt.

Tô Lạc nói: "Hôm nay có một cảnh quay, đạo diễn đã nói mấy điểm mấu chốt, do cô xin nghỉ nên tôi sẽ nói lại cho cô.”
Cố Thất Thất: "?"
Hôm nay là sinh nhật của cô ấy mà.

Sao lại có người nói về kịch bản vào ngày sinh nhật của người khác chứ?
Tô Lạc đúng là có độc…..

Trong phòng, Túc Bảo vung vẩy đôi tay nhỏ bé, nhảy nhót nói: “Nè nè nè, quỷ hồn đằng kia mau nhìn về phía này!”
Trên hai tủ trưng bày cạnh cửa sổ, những quỷ hồn với vẻ mặt đờ đẫn vô thức nhìn Túc Bảo.


Túc Bảo lại nói: "Quỷ hồn bên kia, đi với Túc Bảo nào ~"
Những quỷ hồn trong tủ trưng bày thẫn thờ quay người.

Vẻ mặt bọn chúng đều đờ đẫn và cứng ngắc, ngoại trừ hai con mắt khá linh hoạt đang chuyển động.

Túc Bảo: “Bùm ~ Quẹt thẻ!!”
Túc Bảo cười, hai mắt cong như vầng trăng khuyết, miệng bé lẩm bẩm gì đó, chẳng mấy chốc một luồng sáng vàng lóe lên trong căn phòng.

Tất cả quỷ trong phòng đều đứng dậy, chậm rãi đi về phía ánh sáng vàng.

Ánh sáng vàng biến mất, mọi quỷ hồn trong phòng cũng biến mất theo.

Túc Bảo sờ hồ lô, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay không có quỷ để ăn, chúng đều không phải quỷ xấu, có con lạc đường, có con lại không kịp phản ứng, không nhớ nổi mình là ai..."
Không biết những quỷ hồn kia là người thân đã mất của ai….

Những con búp bê của chị Thất Thất có chút vấn đề nên đã thu hút các linh hồn sắp sửa tiêu biến kia đến, sau đó trở thành nguồn nuôi dưỡng những con búp bê.

Túc Bảo ngẫm nghĩ, luôn cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc đến khó hiểu, nhưng cô bé nhớ rõ ràng mình chưa từng nhìn thấy con búp bê nào...!
Bé dẩu môi, nhéo nhéo hồ lô linh hồn: "Rốt cuộc kỳ lạ ở chỗ nào nhỉ, hồ lô linh hồn nói xem nào."
Hồ lô: “….”
Tuy nó có miệng, nhưng thật sự không biết nói.

Túc Bảo khẽ thở dài: "Ôi, đến Tiểu Ngũ còn biết nói chuyện, hồ lô phải cố gắng lên nha!"
Hồ lô: "..."

Ở ngoài phòng, Tô Lạc đang nỗ lực giữ chân Cố Thất Thất, chẳng những nói về cảnh quay hôm nay, còn tổng kết luôn mấy cảnh chưa quay tốt những lần trước.

Ngay lúc anh chuẩn bị hỏi Cố Thất Thất nghĩ gì về việc thực hiện cảnh tiếp theo thì…
Túc Bảo đi ra!
Tô Lạc thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cố Thất Thất cũng lặng lẽ thở phào.

Bảo bối ơi cứu mạng với, không biết cậu của em bị đụng giây thần kinh nào mà kéo chị lại nói hẳn 10 phút về cảnh quay!
Cố Thất Thất vội vàng đi tới, nói: "Cũng không biết Cố Tiểu Bát lên cơn điên gì mà lại cướp đi một chiếc giày của Yêu Yêu…Chị thật sự không nói nên lời."
Túc Bảo hỏi: "Chị Thất Thất, búp bê của chị làm ở đâu?"
Cố Thất Thất nói: "Nơi làm búp bê tên là Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân, sao thế em?"
Túc Bảo lắc đầu, "Không có gì, chị Thất Thất, về sau chị đừng đến nơi đó làm búp bê nữa! Bọn họ làm đồ không tốt đâu!"
Cố Thất Thất "?"
Chỉ là một vết nứt thôi...Không nghiêm trọng vậy chứ…
Tuy Cố Thất Thất vẫn hồ nghi, nhưng xếp hạng của nơi làm búp bê đã giảm một bậc trong lòng cô ấy.

Cố Thất Thất nói: "Túc Bảo, em và cậu em xuống nhà ăn trước đi, chị phải xử lý chút chuyện của con búp bê này."
Túc Bảo gật đầu, dặn dò: “Chị Thất Thất nhớ phải kéo rèm lên nhé, không được phơi nắng sẽ khiến các búp bê khó chịu đó!”
Cố Thất Thất sửng sốt, vô thức gật đầu, nhìn Tô Lạc bế Túc Bảo đi xuống lầu.

Cô ấy hồ nghi quay về phòng, không hiểu sao lại cảm giác căn phòng nóng hơn một chút.

Nơi sản xuất búp bê nói, tốt nhất không nên để búp bê tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, nếu không chúng sẽ dễ bị ố vàng và nứt nẻ.


Thế nên cô ấy luôn đóng rèm, hơn nữa, khi quay phim cô ấy thường sống ở chung cư gần công ty nên các búp bê càng bị nhốt trong phòng lâu hơn.

Có lẽ Túc Bảo nói đúng...!
Cố Thất Thất kéo rèm ra.

Không biết có phải ảo giác không, Cố Thất Thất cảm thấy bóng tối phía sau đám búp bê hơi vặn vẹo, nhưng khi cô nhìn kỹ hơn thì không có gì.

"Thật là kỳ lạ..."
Cố Thất Thất đặt Yêu Yêu lên tủ trưng bày rồi chụp thêm vài bức ảnh, sau đó gửi cho ‘Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân.’
[Vết nứt là ở vị trí này...!À, em gái tôi đã lấy đi một chiếc giày của Yêu Yêu, hãy làm một đôi giày khác cho Yêu Yêu nhé…]
Người của công ty làm búp bê lần lượt đưa ra phản hồi, cuối cùng nói: [Cố tiểu thư, chúng tôi biết cô là diễn viên nổi tiếng.

Cuối tháng 7, CB Comics sẽ tổ chức chuyến lưu diễn toàn quốc về câu chuyện búp bê mùa hè.

Cô có thể làm người phát ngôn cho điểm dừng chân đầu tiên không? ?? Chỉ cần mang theo hai con búp bê yêu thích của cô là được!]
Woa, là triển lãm búp bê đó nha!
Cố Thất Thất hỏi thời gian cụ thể, xác định chắc chắn mình có thời gian xong, cô ấy đã đồng ý.

Ở tầng dưới, Tô Lạc bưng một đĩa hoa quả nhỏ đến cho Túc Bảo, hỏi: "Xử lý xong chưa con?"
Túc Bảo lắc đầu, uốn nắn: "Không phải là xử lý!"
Cô bé giải thích: “Những quỷ hồn này không phải loại quỷ lợi hại gì, chỉ là cô hồn dã quỷ sắp tiêu biến thôi ạ…”
“Chúng chết vì một số nguyên nhân như gặp tai nạn… nên không đi đầu thai được, cứ phải lang thang ở chốn trần gian…Thời gian trôi qua, chúng sẽ ngày càng giống không khí, từ từ tiêu biến.”
“Giống em gái nhỏ trước mặt cậu hồi nãy ý, em ấy bệnh mà chết, nhưng không nỡ xa ba mẹ nên không đi đầu thai.

Có điều, quá lâu rồi nên em ấy đã quên dáng vẻ của ba mẹ mình…”
“Em ấy chết trong bệnh viện, không tìm được đường về nhà, sau đó thì bị thu hút tới đây."
Đầu ngón tay của Tô Lạc cứng ngắc.


Tiểu bảo bối, con không cần giải thích kỹ như vậy đâu….

"Muốn ăn nho không con? Cậu tư lấy cho con." Tô Lạc mặt không đổi sắc, hỏi.

Túc Bảo nghiêng đầu nhìn anh: "Cậu tư, cậu sợ phải không? Nếu sợ thì con sẽ không nói nữa!"
Tô Lạc: "Làm gì có, cậu chỉ… sợ con khát thôi!"
Túc Bảo trưng ra bản mặt ‘con hiểu mà’, khẽ vỗ vai Tô Lạc.

Tô Lạc "..."
Cuối cùng thì bữa tiệc sinh nhật khiến người ta cảm thấy cả người không thoải mái cũng qua đi, Tô Lạc nhanh chóng đứng dậy, tìm cơ hội dẫn Túc Bảo đến chào tạm biệt ông bà Cố.

Cố Thất Thất: “Ơ? Sao về sớm thế?” Cô ấy nắm chặt tay Túc Bảo như không nỡ rời xa.

Bà Cố nhìn con gái, chậc, đủ rồi nha…
Có thể đừng lộ liễu như vậy được không hả?
Mượn danh nghĩa thích trẻ con để tiếp cận Tô Lạc đây mà…
Bà hiểu, bà hiểu…
Bà Cố cười dịu dàng: “Hình như Túc Bảo cũng rất thích Thất Thất, lần sau rảnh, Tô tiên sinh lại đưa Túc Bảo tới chơi nhé!”
Nói đến đây, bà Cố không khỏi chạm tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo.

Đứa bé này thật dễ thương
Nếu con gái út của bà dễ thương bằng một nửa Túc Bảo thôi đã tốt rồi.

Cố Thịnh Tuyết vừa xuống lầu đã trông thấy cảnh ba mẹ và chị gái mình đang vây quanh Túc Bảo, mặt ai cũng hiện vẻ si mê Túc Bảo.

Cô bé khịt mũi lạnh lùng và quay đầu đi.

Làm ra vẻ đáng yêu thật đáng xấu hổ mà!.