Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 260: 260: Anh Nhất Trần Giúp Em Với…





Bối Thần Vũ đang nằm trên giường, xương chân bị gãy khiến cô ta đau muốn chết.
Mẹ cô ta đã gọi xe cấp cứu nhưng không hiểu sao xe cấp cứu vẫn chưa đến!
“Mẹ ơi, chân con đau quá…” Bối Thần Vũ khóc: “Đầu con cũng đau quá.”
Mẹ Bối Thần Vũ sờ tay lên trán cô ta thì phát hiện cô ta đã bị sốt.
Bà ta nhanh chóng đi lấy chiếc khăn ướt và đắp lên trán Bối Thần Vũ.
“Con chịu đau thêm chút nữa, ba con đã gọi điện giục xe cấp cứu rồi.”
Ba của Bối Thần Vũ đang cáu kỉnh ngoài cửa, nói: “Gì mà không điều xe tới được? Tất cả xe cấp cứu đều đi đón bà bầu rồi ư?”
“Gì mà tự đến viện? Gãy xương chân cũng nguy hiểm mà, sao các người có thể nói là không cấp bách….”
Không rõ đầu dây bên kia điện thoại nói những gì.
Ba của Bối Thần Vũ tức giận cúp điện thoại, chửi: “Chắc tại nhà mình nghèo, không có tiền đưa bao lì xì cho họ nên họ mới lề mề không tới đón! Còn nói phải đi đón phụ nữ mang thai, chẳng lẽ đêm nay tất cả bà bầu đều tập trung sinh nở sao?!”
Bối Thần Vũ bật khóc khi nghe những lời này.
Sao cô ta đen đủi thế này?
Gọi cái xe cứu thương cũng gặp phải tình huống không thể điều xe tới??
"Mẹ...!Con muốn ăn dưa hấu." Bối Thần Vũ vừa khóc vừa nói.
Mẹ cô ta vội đáp: “Được, mẹ đi bổ dưa ngay đây!”

Ba Bối Thần Vũ thở than: “Đừng lo lắng, ba sẽ ra ngoài gọi taxi ngay, chúng ta sẽ tự đi.”
Sớm biết vậy thì ông ta đã chẳng đợi xe cứu thương mà bắt taxi đến thẳng bệnh viện còn hơn…
Ngay lúc này, cửa phòng bị đá ra.
Mẹ của Bối Thần Vũ sợ đến mức đứng hình tại chỗ, tay vẫn cầm quả dưa hấu.
“Các người là ai?” Ba của Bối Thần Vũ bước lên trước chặn đường.
Một người đàn ông cười khẩy nói: “Woa, còn đang sắp bổ dưa hấu cơ đấy? Ăn cái gì mà ăn, đi mà ăn cứt đi!”
Anh ta tức giận đến mức đá văng một chiếc ghế đi.
Bối Thần Vũ như dự cảm được điều gì, sợ hãi ôm chặt tấm chăn.
Quả nhiên, mọi người nhìn chung quanh rồi ánh mắt đều dừng trên người cô ta, hung dữ nói: "Cô chính là Bối Thần Vũ?!"
Bối Thần Vũ yếu ớt gật đầu.
Một người đàn ông cưởi mỉa mai rồi lấy bài vị ra và ném vào mặt cô ta!
“Mấy tấm bài vị này do cô thờ cúng đúng không??”
Tim Bối Thần Vũ đập thình thịch, cô ta vội vàng lắc đầu, "Không...!anh đang nói cái gì thế? Tôi không hiểu anh đang nói gì hết!"
Một bà cụ tức giận đập cây gậy xuống đất, nói: “Cháu còn làm bộ làm tịch cái gì, chính cháu là người đã lén lút thờ cúng mấy tên ác nhân đã giết ‘đồng bào’ của chúng ta đúng không? Có phải cháu không?”
Mọi người trúng mắt nhìn Bối Thần Vũ, miệng chửi rầm trời.
Ba mẹ Bối Thần Vũ phải mất một lúc mới phản ứng lại, họ nhanh chóng nói: "Chắc chắn có hiểu lầm gì rồi...!Chúng tôi mới chuyển đến đây vài tháng trước! Chúng tôi thậm chí còn không biết những người mà mọi người đang nói đến là ai!"
"Thần Vũ của chúng tôi rất nhát gan, nhìn thấy gián cũng sợ hãi, không thể nào lén lút lập bài vị thờ cúng được đâu!"
Không một ai nghe lời giải thích của ba mẹ Bối Thần Vũ.
Một ông chú đi lên nắm lấy cánh tay của Bối Thần Vũ rồi kéo cô ta ra khỏi phòng!
“Trên tấm bài vị viết tên người thờ cúng là Bối Thần Vũ cô rồi, còn già mồm cái gì hả?”
Mẹ của Bối Thần Vũ lập tức khóc lóc kêu la, những người này thật xấu xa, thấy bọn họ nghèo khó và không có chỗ dựa nên bắt nạt sao?
Vừa mở miệng ra đã vu oan cho con gái bà ta!!
Mẹ Bối Thần Vũ nói: “Các người làm như này có khác gì bọn cướp không? Có còn vương pháp không thế?”
“Gì mà bài vị viết tên Bối Thần Vũ lên trên! Sao các người có thể chắc chắn cứ viết tên này thì nhất định là con gái tôi chứ? Trên đời này có bao nhiêu người đặt tên Bối Thần Vũ!!”
Không một ai nghe tiếng khóc của mẹ Bối Thần Vũ.
Dù sao thì chuyện này cũng khiến người dân nơi này quá phẫn nộ, nhiều người đã mất đi lý trí.
Có người còn lục tung đồ đạc trong căn hộ của gia đình Bối Thần Vũ để tìm bằng chứng cho thấy cô ta thờ cúng mấy tên ác nhân.
Người khác thì lôi lôi kéo kéo với ba của Bối Thần Vũ.

Căn phòng rất hỗn loạn, có người còn nhân cơ hội giật tóc Bối Thần Vũ.
Bối Thần Vũ bị đánh đến lơ mơ, vừa khóc vừa nói: “Không phải tôi….không phải tôi…”
Cô ta run rẩy giơ hai tay lên, che mặt khóc lớn: "Tôi chỉ là một bệnh nhân ung thư máu! Tôi còn không quen biết họ, sao tôi lại phải làm chuyện đó?"
Mẹ của Bối Thần Vũ tức giận, môi run rẩy nói: “Các người làm như này là tự ý xông vào nhà riêng, tôi sẽ kiện các người…”
Người đang lục lọi ban nãy bỗng nhiên tìm được một tờ chứng chỉ, nói: “Chờ chút!”
Anh ta giơ giấy chứng nhận lên, trong đó ghi rõ Bối Thần Vũ đã được hiến tủy, cô ta là một bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu...
Mọi người lập tức ngừng lôi kéo và lục lọi, hồ nghi không thôi.
Bối Thần Vũ là một bệnh nhân bị máu trắng thật ư?
Nếu đó là sự thật thì hình như cô ta không có lý do để lập mấy bài vị kia….
Lẽ nào họ hiểu nhầm thật sao?
Nhìn thấy sự do dự của mọi người, Bối Thần Vũ thở dốc: "Tôi, tôi không, thật sự không phải tôi...!Mỗi tháng tôi đều đi điều trị.

Nhà chúng tôi nghèo đến mức cơm thừa canh cặn cũng ăn tới ba ngày mà không nỡ vứt đi…Ba mẹ dành dụm tiền mua cho tôi một miếng sườn cũng chia làm hai bữa, tôi cũng không nỡ ăn..."
"Những người như chúng tôi nào thừa tiền mà đi thờ cúng người không liên quan!"
Bối Thần Vũ tuyệt vọng đến cùng cực, nước mắt lăn dài xuống gò má, mọi người không khỏi thông cảm khi trông thấy dáng vẻ khóc như hoa lê đẫm mưa của cô ta.
Mẹ của Bối Thần Vũ ôm con gái, nghẹn ngào nói: "Con gái tội nghiệp của tôi...!kiếp trước chúng ta đã phạm phải tội ác gì vậy! Sao cuộc đời của con gái tôi lại khốn khổ đến thế!"
Ba của Bối Thần Vũ ngồi xổm sang một bên, vò đầu bứt tóc, không nói nửa lời.
Gặp mạnh tất mạnh, gặp yếu tất yếu! Nếu đối phương là kẻ yếu, ông ta sẽ mạnh mẽ tấn công, nhưng nếu đối phương hùng hổ dọa người thì ông ta chỉ ngồi im lìm một góc tỏ vẻ đáng thương!!
Ngay lúc mọi người đang do dự thì một giọng nói non nớt vang lên: “Các chú các dì ơi, ở đây có camera ạ!”
Túc Bảo cầm ổ USB giơ lên cao.

Tô Tử Du cầm laptop của Tô Nhất Trần trên tay, cắm USB vào máy rồi phát video.
Đoạn video cho thấy Bối Thần Vũ đã lẻn vào tòa nhà số 7 và mang theo trái cây, tiền giấy, nhang đốt.
Cứ dăm ba hôm cô ta lại đi một chuyến, đã được vài tháng kể từ khi cô ta bắt đầu tới thờ cúng lần đầu tiên.
Ngày tháng trên màn hình camera hiển thị rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa, người bị chụp ảnh là Bối Thần Vũ , giờ giấc cô ta đi vào và đi ra căn phòng thờ cúng kia đều được ghi lại.
Ba mẹ Bối Thần Vũ như chết lặng.
Hồi nãy cãi nhau, ba mẹ cô ta nói không biết mấy ác nhân kia là ai, nhưng đã chuyển tới chung cư này sinh sống thì sao có thể không hay biết gì??
Mà con gái của họ….chẳng ngờ con bé lại lén lút thờ cúng bọn ác nhân khiến cả con người và thần linh phải phẫn nộ kia??
“Không thể nào…” Mẹ của Bối Thần Vũ lẩm bẩm: “Con gái tôi yếu đuối lắm, đi xuống lầu cũng khó khăn…”
Ba của Bối Thần Vũ cũng ngơ ngác nói: “Con gái tôi là người tốt, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy đâu…”
Hai người đều nhìn về phía Bối Thần Vũ.
Bối Thần Vũ sững sờ, cô ta cứ tưởng tòa nhà số 7 không còn người ở thì chẳng có camera, nào ngờ…..
"Tôi...!tôi..." Cô ta lắp bắp không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu như trống bỏi, hai hàng lệ tuôn rơi, cô ta bày ra bộ dạng xinh đẹp đượm buồn.
Bỗng nhiên, Bối Thần Vũ liếc thấy Tô Nhất Trần đứng ở ngoài đám người.
Như nhìn thấy hi vọng, cô ta loạng choạng đứng dậy, khóc nói: “Anh Nhất Trần, không phải em, em cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giúp em với anh Nhất Trần….”.