Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 187: 187: Cái Loại Yêu Vào Bèn Quăng Luôn Não Thì Chó Cũng Chẳng Thèm Ăn





Các đồng chí cảnh sát ở trại tạm giam trông thấy Lâm Tuyết Anh sùi bọt mép thì cuống quýt gọi bác sĩ nhà tù tới.

Kiểm tra xong, bác sĩ chỉ cảm thấy đầu như rụng hết tóc!!
“Không vấn đề gì, tim bình thường, CT não bình thường, xét nghiệm máu bình thường! hết thảy đều bình thường.

"
Khỏe mạnh đến mức không thể khỏe mạnh hơn!
Đang yên đang lành tại sao lại trợn trắng mắt, sùi bọt mép chứ….

Mấy đồng chí cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, hiểu rồi.

Một cảnh sát cười lạnh: “Lại thêm một kẻ giả ngây giả dại để trốn tránh trách nhiệm? Lần trước khi bị tôi bắt đi, kẻ bị bắt còn vờ mất trí ngay tại chỗ!!”
Bác sĩ nhà tù gật đầu, sau khi thảo luận và báo cáo chặt chẽ cẩn thận đã đưa ra kết luận: Lâm Tuyết Anh đang giả bệnh để trốn tránh trách nhiệm.

Bác sĩ tìm cách khiến cô nàng choàng tỉnh….

Tiếp theo, các cảnh sát kéo cô nàng về trại tạm giam để giam giữ.

Lòng Lâm Tuyết Anh đắng chát, ai cũng tưởng cô nàng giả điên giả rồ, nhưng giờ cô nàng như bị liệt dây thần kinh mặt nên không sao nói được.

Sao cô nàng lại đáng thương đến vậy??
Không ai trông thấy, nữ quỷ nằm bò trên người Lâm Tuyết Anh đang vừa ói mửa vừa chửi rủa.

“Mẹ kiếp, cái đồ yêu đương quăng luôn não, ghê tởm chết ta rồi!”
Nó đúng là xui xẻo tám đời mới gặp phải người cực phẩm như Lâm Tuyết Anh!!
Nữ quỷ cố kiềm chế cảm giác buồn nôn để ăn hết sát khí trên người Lâm Tuyết Anh, vất vả lắm nó mới rời khỏi thân thể Lâm Tuyết Anh, sau đó lập tức ói hết số sát khí vừa ăn ban nãy.

“Chó cũng chẳng thèm ăn!” Nữ quỷ trưng ra bản mặt ‘gặp xúi quẩy’ rồi bỏ đi.

Lâm Tuyết Anh cứ vậy mà bị giam giữ trong trại tạm giam, chắc chắn không được thả ra trong năm nay.


Trong tù phân chia khu vực nam nữ riêng nên vài năm ăn cơm tù, cô nàng không còn cơ hội và đối tượng ảo tưởng tình yêu nữa.

Nhà tù sẽ dạy cô nàng cách làm người.

Ngắm nhìn bầu trời qua thanh sắt, Lâm Tuyết Anh lặng lẽ rơi lệ, chỉ cảm thấy vận mệnh quá bất công.

Lẽ ra cô nàng phải là nữ chính vạn người mê trên thế gian, tiếc thay có tài sắc nhưng không gặp thời, suốt bao năm không gặp được tổng tài bá đạo- chân mệnh thiên tử yêu và cưng nựng cô nàng đến mức không màng sống chết.

Mấy ngày trước, cô nàng đang trong lúc không còn tiền đóng tiền thuê nhà thì tình cờ nghe thấy mấy người nói muốn tìm địa chỉ nhà họ Tô….

Cô nàng cùng đường bí lối nên chỉ đành tiết lộ địa chỉ cho đám người kia, sau đó nhận về vài trăm tệ ít ỏi.

Làm vậy không thể coi là cô nàng muốn bán thông tin địa chỉ nhà họ Tô, mà cùng lắm cũng chỉ là ‘lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui’ thôi nhỉ?
Chẳng ngờ lại bị nhốt vào tù!!
Cô nàng không cam tâm….

.

Hu hu hu.

Lẽ nào làm người lương thiện cũng có lỗi ư?
**
Ở một bên khác, sau khi trở về nơi ở, người nhà của cô gái nhảy lầu phẫn nộ kêu gào không thôi.

“Sợ cái gì chứ, tung địa chỉ nhà bọn họ lên mạng cho cộng đồng mạng mắng chết cậu ta đi!”
“Chuyện này đặt trong bất cứ tình huống nào thì chúng ta cũng không đuối lý! Con cháu nhà chúng ta đu idol nên mới tự sát, lẽ nào cậu Tô Lạc đó không cần chịu trách nhiệm thật sao??”
Ba cô gái tự sát gật đầu, cảm thấy rất có lý.

Nhưng đến lúc chia nhiệm vụ tiết lộ địa chỉ nhà họ Tô lên mạng, tất cả bọn họ đều do dự.


Ba cô gái nhảy lầu đỏ mắt, đứng dậy nói: “Để tôi!”
Ông ta cầm di động lên, vẻ mặt kiên quyết.

Ông ta sợ gì chứ?
Ông ta là người ba đáng thương mất đi con gái, Tô Lạc kia thì vẫn còn nhà họ Tô chống lưng, nào có tổn thất gì??
Lẽ nào người có tiền thì được tùy ý ức hiếp những người yếu đuối như họ sao? !
Đúng lúc này, một người đàn ông chạy vào nói: “Đợi chút, đừng manh động!”
Người đàn ông thở hổn hển, nói tiếp: “Tôi vừa nghe ngóng được tin về cô gái bán địa chỉ nhà họ Tô cho chúng ta mấy ngày trước, mọi người còn nhớ cô nàng đó chứ?"
Ba cô gái tự sát gật đầu, đương nhiên nhớ rõ, cô nàng kia như bị bệnh, có điều địa chỉ cô nàng bán cho họ là địa chỉ thật.

“Tôi hỏi dò được, giờ cô nàng đó đang ăn cơm tù vì bị nhà họ Tô kiện.


“Còn nói trong 7 năm không ra khỏi tù.


Nghe xong lời này, bàn tay của ba cô gái nhảy lầu bỗng khựng lại trên nút bấm điện thoại, mặt ông ta nhuốm vẻ bi thương cùng phẫn nộ.

“Rõ là ức hiếp người mà!” Ông ta hằn học nói.

Đám người cũng mồm năm miệng mười chửi mắng theo, nhưng chẳng ai dám nghĩ đến chuyện tung địa chỉ lên mạng nữa.

Đùa gì chứ, giam giữ 7 năm tù đấy!
“Ba của Kiều Kiều à, không phải chú không giúp con, nhưng năm nay lão tam nhà chú phải thi công chức nhà nước, chú không sợ ngồi tù, có điều không thể làm ảnh hưởng tới tiền đồ của lão tam được…”
“Mẹ Kiều Kiều đừng khóc nữa, ôi….

Thím hai vào tù cũng chẳng hề gì, nhưng nhà thím hai còn có mẹ chồng nằm liệt phải chăm sóc!”
Đám người này chỉ nhắm đến tiền của nhà họ Tô, chẳng phải nhà họ Tô là gia tộc giàu nhất đó sao, tùy ý quăng khoảng 10 triệu tệ cho họ là được rồi, dù sao đây cũng là khoản tiền cực lớn với họ……
Đến khi nhận được tiền bồi thường, ba của Kiều Kiều cũng phải biếu những người họ hàng đã đóng góp công sức là họ đây vài chục vạn, hoặc ít nhất cũng biếu mười vạn tệ để bày tỏ lòng biết ơn nhỉ?

Họ chỉ muốn tiền, thật sự không muốn dây dưa quá sâu vào chuyện này.

Hai mắt mẹ của Kiều Kiều sưng đỏ, bà ta nói: “Lẽ nào chúng ta bỏ cuộc như vậy ư? Thế Kiều Kiều của tôi thì sao, Kiều Kiều chết uổng rồi ư?”
Bà ta từ chối thừa nhận cái chết của con gái là do mình không quan tâm đến nơi đến chốn.

Nào có bậc cha mẹ mong muốn con cái của mình gặp chuyện?
Hai vợ chồng họ bận bịu công việc cũng vì con gái mình.

Ngàn vạn lỗi lầm đều quy về đám minh tinh kia.

Cứ hở ra là đăng mấy tấm hình thu hút người khác, còn tổ chức mấy clb hỗ trợ gì gì đó…
Vì thế nên Kiều Kiều của họ mới si mê Tô Lạc, con bé nắm rõ mọi thông tin về cậu minh tinh này, từ sinh nhật, chiều cao, cân nặng đến sở thích, tâm trạng….

.

Con bé chưa bao giờ quan tâm tới họ như vậy!!!
Họ là ba mẹ của Kiều Kiều đấy!!
Họ vất vả kiếm tiền lo tiền học và phí sinh hoạt cho Kiều Kiều.

Con bé lại nhịn ăn nhịn mặc để tiêu tiền vào những việc liên quan tới cậu Tô Lạc kia, mỗi tháng chi hết mấy ngàn tệ lận.

Lẽ nào số tiền này cũng lãng phí hết ư?
Ba của Kiều Kiều vỗ bàn, tức đến độ hóa điên, nói: “Tôi không biết clb hỗ trợ gì, đu idol gì! Tôi chỉ biết con gái tôi chết vì Tô Lạc, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được!”
Sau khi bàn bạc nhất trí, đám người quyết định đến khu vực bên ngoài công ty quản lý của Tô Lạc để gây sự!
Họ không dám chọc vào nhà họ Tô….

Nhưng công ty điện ảnh chắc phải chú ý đến ảnh hưởng từ scandal nhỉ??
**
Sau khi tan học, Túc Bảo biết được chuyện người nhà cô gái nhảy lầu tới gây sự.

Kỷ Trường lắc đầu: “Một số kẻ chỉ luôn đổ lỗi cho người khác.

‘Tôi yếu thế nên tôi có lý, tôi đã mất đi con gái rồi, người khác nên thông cảm cho tôi, giúp tôi, thậm chí bồi thường cho tôi….

’”

Trên đời này có rất nhiều người cảm thấy mình nghèo khổ, nên liều mạng trèo lên cao, cố gắng, chăm chỉ….

.

Những người này đáng được tôn kính.

Nhưng vẫn tồn tại một số người, hễ gặp chuyện là cho rằng mình đáng thương, người khác phải giúp mình, nếu không giúp thì chẳng thể nào bù đắp thiệt hại của họ.

“Đáng sợ hơn là, họ không thấy suy nghĩ của mình sai trái.

” Kỷ Trường thở dài.

Thế giới muôn hình vạn trạng.

Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, thế chúng ta phải làm thế nào?”
Kỷ Trường đáp: “Chuyện của người sống chúng ta không giải quyết được, cũng không đến lượt trẻ con như con phải giải quyết.

Chúng ta chỉ cần quản lý chuyện liên quan đến quỷ là được.


Túc Bảo hồ nghi: “Thế nên?”
Kỷ Trường: “Thế nên dẫn cậu tư của con ra ngoài lượn một vòng để câu cá!!”
Cô gái mặc đồ đỏ, thắp nến đỏ rồi nhảy lầu kia nhất định có mối liên hệ nào đó với ác quỷ bám theo Tô Lạc.

Quỷ thông thường phải mất ít nhất 10 năm mới có thể thăng cấp thành ác quỷ, rất nhiều quỷ muốn trở thành ác quỷ nhưng lại không chịu nổi quá trình chết chóc lặp đi lặp lại, cuối cùng tan thành mây khói.

Quỷ phải mang chấp niệm cực lớn mới có thể thành ác quỷ.

Túc Bảo gật đầu, hiểu rồi.

“Cậu tư, Túc Bảo dẫn cậu đi câu cá nha!” Cô bé nói.

Tô Lạc: “?”
Câu cá gì?.