Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 160: 160: Tô Tử Du Trúng Tà





Trong phòng Túc Bảo, nhìn tất cả mọi người trầm mặc, Tô Tử Du do dự rồi giơ tay: “Anh vẫn còn một câu hỏi.


Mọi người nhìn về phía cậu.

Tô Tử Du: “Ừm, sao hồi nãy phía sau cô Tô Cẩm Ngọc có nhiều quỷ vậy?”
Đầu Tô Nhạc Phi và Tô Ý Thâm ầm một tiếng, rất nhiều quỷ ư??
Hai người họ vội nhìn vào máy quay--- Đâu có gì nhỉ?
Chỉ nghe Kỷ Trường đáp: “Bởi vì trên hồn thể của Tô Cẩm Ngọc có phước lành tỏa ánh sáng màu vàng, đây đều là phúc khí, cũng có thể nói là âm đức tràn đầy.


“Nếu quỷ có được chút ánh sáng vàng này rồi lên đường đi đầu thai thì kiếp sau nhất định được sống cuộc đời đại phú đại quý, cho nên chúng nó đều muốn có được chút âm đức này.


Túc Bảo giải thích: “Chẳng những bám theo mẹ, quỷ còn bám theo chị Tiểu Ngọc, vì vậy sư phụ mới kêu em giữ chị Tiểu Ngọc ngủ lại biệt thự đêm nay.


Mọi người bừng tỉnh ngộ, hóa ra là vậy!!
Tô Tử Du hỏi: “Vậy giờ bọn quỷ đó đâu hết rồi?”
Kỷ Trường đáp: “Chắc đang lang thang trong trang viên, bọn chúng khao khát có được ánh sáng vàng nên ta muốn xem thử chúng có thể tìm được mảnh vụn linh hồn của Tô Cẩm Ngọc hay không.


“Dưới sự hấp dẫn của ánh sáng vàng, quỷ sẽ tụ tập về mỗi lúc một đông.


“Nhưng yên tâm đi, ta đã bài bố Nhiếp Hồn Phiên trong phòng, chúng không vào được đâu.


“Lát nữa ta sẽ xuống địa phủ một chuyến xem có điều tra thêm được gì không.


Đám người Tô Nhạc Phi: “…”
Chúng quỷ: Thế bọn chúng chính là đám quỷ làm thuê cho Kỷ Trường hả?
Nửa đêm, Túc Bảo đã chìm vào giấc ngủ.


Tô Tử Du cũng bị đuổi về phòng đi ngủ, nhưng máy quay phim của cậu bị giữ lại.

Trong phòng Tô Ý Thâm.

Tô Nhạc Phi xách một cái rương lớn đi tới, mở ra.

Tô Cẩm Ngọc khó hiểu hỏi: “Đây là gì?”
Tô Nhất Trần lấy từ trong rương ra một con búp bê, dịu giọng hỏi: “Đây là con búp bê em thích nhất hồi 3 tuổi, còn nhớ không?”
Tô Cẩm Ngọc lắc đầu.

Tô Nhạc Phi và Tô Ý Thâm cũng bắt đầu lấy đồ trong rương ra.

“Đây là chiếc túi và chiếc nhẫn mà em thích nhất năm 5 tuổi, hồi ấy em đỏm dáng lắm…”
“Đây là con thỏ bông em luôn ôm khi kiểm tra phát hiện ra bệnh máu trắng hồi 7 tuổi.


Từ đấy trở đi, Tô Cẩm Ngọc phải làm vô số trị liệu.

Để tránh bị nhiễm trùng, cô phải cách ly với rất nhiều thứ.

Cô chỉ có thể ngắm nhìn thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ bằng kính của phòng bệnh.

Người nhà họ Tô muốn đem những điều tốt đẹp nhất trên đời đến trước mặt Tô Cẩm Ngọc, nhưng cô chỉ muốn khỏe mạnh trở lại, đó lại là thứ duy nhất họ không thể cho cô….

Tô Nhất Trần thấy cổ họng chua xót, nói: “Đây là hoa hướng dương mà Ngọc Nhi vui vẻ ôm chặt không buông sau khi hoàn thành đợt trị liệu thứ hai.


Một bông hoa hướng dương ép khô đang nằm lặng lẽ trong rương đồ.

“Khi ấy cả nhà mình rất phấn khởi, còn tưởng chúng ta đã thắng được căn bệnh ma quỷ kia.

Nhà mình đã chụp ảnh ở cổng trang viên để kỷ niệm.


Tô Nhất Trần đặt tấm ảnh lên bàn.


Tô Cẩm Ngọc nhìn cô bé mặt mày tươi tắn với mái tóc ngắn như mới mọc mới trong tấm hình.

Bên cạnh cô bé là ba người anh trai và ba mẹ của họ.

Tô Nhất Trần lấy thêm rất nhiều món đồ ra, hầu hết đều là đồ chơi, mỗi món đồ đều có ý nghĩa rất đặc biệt.

Cô bé trong tấm hình cũng dần lớn lên, từ 7,8 tuổi đến mười mấy tuổi, hai mươi tuổi, mỗi năm đều có ảnh chụp sinh nhật.

Nhưng phần lớn ảnh đều được chụp trong phòng bệnh, tóc cô bé rụng hết nên không chịu chụp hình, các anh trai đã đặt cho cô bé rất nhiều bộ tóc giả….

Tô Cẩm Ngọc có thể nhìn thấy rõ hành trình trưởng thành từ một cô bé đến thiếu nữ đôi mươi qua những tấm hình.

“Đây là em thật ư?…”
Tô Cẩm Ngọc chạm vào tấm hình, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Tựa như cô đang nhìn những trải nghiệm của mình ở kiếp trước, nhưng chẳng thể nhớ ra điều gì.

Tô Nhất Trần đặt đồ xuống, dịu giọng nói: “Chưa nhớ cũng không sao, từ từ rồi sẽ nhớ ra.


Bọn họ quá nóng vội rồi.

Túc Bảo nói phải tìm đủ mảnh vụn linh hồn thì Tô Cẩm Ngọc mới khôi phục trí nhớ, nhưng anh và Tô Nhạc Phi, Tô Ý Thâm vẫn muốn thử xem những món đồ kỷ niệm này có thể gợi lại chút hồi ức nào trong đầu em gái anh không…
Tô Cẩm Ngọc nói: “Xin lỗi, em thật sự không có chút ấn tượng gì.


Tô Nhạc Phi lập tức nói: “Nói gì vậy, không cần phải xin lỗi! Ngọc Nhi không bao giờ phải nói xin lỗi!”
Tô Ý Thâm cũng nói: “Muộn rồi, mau đi nghỉ ngơi.


Tô Cẩm Ngọc muốn nói quỷ không cần nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ gật đầu rồi bay ra ngoài.


Tô Nhạc Phi nhìn chằm chằm vào máy quay, mãi đến khi bóng Tô Cẩm Ngọc biến mất.

“Ôi….

Nếu có thể nhìn thấy Ngọc Nhi bằng mắt thường thì tốt rồi.

” Tô Nhạc Phi nói.

Tô Ý Thâm cất máy quay đi, nói: “Gì cơ? Anh muốn nhìn thấy quỷ hả?”
Tô Nhạc Phi lẩm bẩm: “Không được à? Chẳng phải nhóc Tô Tử Du cũng nhìn được quỷ bằng mắt thường đó ư? Nói ra cũng kỳ lạ, sao chúng ta không nhìn được mà Tô Tử Du lại thường trông thấy quỷ nhỉ….


Túc Bảo thì là cô bé đặc biệt nhất trên đời rồi, không cần thắc mắc vì sao cô bé nhìn thấy quỷ nữa.

Lẽ nào đúng như truyền thuyết, ‘thiên nhãn’ của trẻ con chưa hoàn toàn đóng lại nên khác với người lớn ư?
Tô Tử Du trằn trọc trên giường mãi không ngủ được, trong đầu luôn suy nghĩ về chuyện bắt quỷ.

Bây giờ ba cậu, Túc Bảo và các chú đều nghĩ tới chuyện hồi phục trí nhớ cho cô Tô Cẩm Ngọc, nhưng cậu quan tâm tới chuyện của Túc Bảo hơn.

Phải nhanh chóng bắt quỷ lấp đầy hồ lô, nếu không thì…Cậu có thể mất đi em gái….

“Giả thiết ác quỷ là X, oán quỷ thông thường là Y, lệ quỷ là Z…”
Sư phụ của Túc Bảo đã nói rồi, hồn quỷ tụ tập về bên cạnh cô Tô Cẩm Ngọc sẽ ngày một nhiều.

Cậu chợt nghĩ ra một ý tưởng-----Vậy cậu có thể thiết kế một cái lưới bắt quỷ, quăng ra một cái là tóm gọn cả trăm Y không?
X và Z không thường thấy, nhưng Y thì rất nhiều nha!
Há chẳng phải chỉ một chốc đã hoàn thành việc lấp đầy hồ lô rồi ư?
“Tuyệt lắm!” Tô Tử Du lập tức ngồi dậy, bật đèn lên.

Vì Kỷ Trường nói quỷ sẽ không vào nhà nên Tô Tử Du không chút phòng bị, cứ vậy ngồi thiết kế….

.

Bên ngoài trang viên nhà họ Tô, bọn quỷ đang dập dềnh bay lượn…
Một con mèo đen xù lông dựng đứng, meo một tiếng như bị dọa sợ rồi nhảy phốc lên tầng thượng nhà họ Tô.

Bỗng mèo đen như đụng vào thứ gì đó, bắt đầu đánh nhau.

Nhiếp Hồn Phiến được Kỷ Trường bài bố ở vị trí ẩn trên tầng thượng chẳng may bị đuôi của con mèo đen quét cho rớt luôn.

Mèo đen cất tiếng kêu quỷ dị, tiếp tục đánh nhau, sau đó mới sợ hãi chạy trốn khỏi tầng thượng rồi biến mất luôn ở vườn hoa.


Nửa đêm, Tô Tử Du vẫn đang múa bút thành văn, bỗng một cơn gió thoảng qua, sau lưng cậu bỗng xuất hiện một nữ quỷ mặc đồ đỏ.

Tô Tử Du cảm giác thấy điều bất thường.

Thông qua sự phản chiếu của cánh cửa kính, Tô Tử Du vừa ngẩng đầu đã trông thấy một nữ quỷ mặc đồ đỏ đang nằm bò trên vai cậu.

“.

…”
“Á á á----”
Tiếng thét phá vỡ bầu trời đêm.

Tô Tử Du co cẳng chạy đi tìm Túc Bảo.

Chẳng ngờ vừa mở cửa phòng đã trông thấy hành lang lầu hai đông kín ‘người’, ít nhất phải có hai mươi đến ba mươi ‘người’.

Nghe thấy tiếng mở cửa, bọn chúng nhất loạt quay đầu, nhìn Tô Tử Du hau háu.

Nửa đêm canh ba, một đám ‘người’ lặng yên không một tiếng động đứng thẳng đờ ở hành lang.

Ai gặp cảnh tượng này chẳng sợ muốn chết!
Da đầu Tô Tử Du tê dại, mắt nhìn thẳng phía trước, cậu làm bộ mộng du rồi run rẩy đi về phía phòng Túc Bảo.

Không thấy tao…Không thấy tao….

Tô Tử Du âm thầm cầu cho bọn quỷ không nhìn thấy cậu.

Thế nhưng nữ quỷ mặc đồ đỏ đang nằm bò trên vai cậu bỗng trượt xuống như con rắn, đầu nó lơ lửng trước mặt Tô Tử Du, đôi mắt trợn trắng nhìn Tô Tử Du hau háu.

“Hi hihi…Bạn nhỏ, có phải ngươi có thể nhìn thấy ta không?”
Nữ quỷ thở vào tai Tô Tử Du.

Tô Tử Du chỉ biết làm bộ bị lác mắt, cứng ngắc đi về phía trước.

Nữ quỷ cười: “Có phải ngươi đang làm bộ mộng du không?….

Ban nãy ngươi đang làm bài tập, nào có ngủ mà mộng du!!”
Nói rồi mặt nữ quỷ tách làm đôi, ánh mắt cũng trở nên vô cùng đáng sợ: “Xuống địa ngục với ta đi mà!”.