Vừa dứt lời đã xuất hiện ư… Đùa nó à?!
Một cô bé ai gặp cũng yêu thích bỗng xuất hiện ở công ty, hơn nữa, người đưa bé đến lại là mẹ của Tô tổng, các nhân viên đều háo hức chen tới, dù không dám chào hỏi cũng cố gắng nở nụ cười và vẫy tay.
Ngoại trừ Ngô Tư Cần, cô ấy bỗng có một ý nghĩ cực kỳ khó hiểu: Nhanh chóng bỏ chạy thôi!
Đầu cô ấy choáng váng…
Nhưng tại sao lại phải chạy?
Đó là mẹ của Tô tổng, cô ấy đã làm vỡ đồng hồ của Tô tổng, Tô tổng có thể sẽ tức giận, nhưng mẹ của anh đã già rồi thì chắc sẽ dễ nói chuyện hơn chứ nhỉ?
Nếu cô ấy lên xin lỗi, bà cụ Tô sẽ tha thứ cho cô ấy, Tô tổng sẽ không giận nữa.
Ngô Tư Cần muốn đi tới, nhưng vừa nhấc chân lên đã bỏ chạy về phía sau.
Túc Bảo kêu lên: “Dì kia là ai?”
Bà cụ Tô nghe vậy nhìn về phía Ngô Tư Cần.
Bao nhiêu nhân viên đứng đây mà bé con của bà chỉ liếc mắt một cái đã ‘nhìn trúng’ cô gái kia!
Chắc chắn có vấn đề rồi!
Bà cụ Tô nhìn cô lễ tân đang dẫn đường: “Người đó là ai?”
Cô lễ tân cung kính trả lời: “Là thực tập sinh mới của bộ phận dịch vụ khách hàng, tên là Ngô Tư Cần.”
Bà cụ Tô gật đầu: “Mời cô ấy qua đây.”
Cô lễ tân hồ nghi, Ngô Tư Cần từng gặp bà cụ Tô à? Tại sao bà cụ chỉ liếc nhìn một cái đã muốn gọi cô ấy lại?
Danh tiếng vụng về và chỉ biết khóc sau khi gây họa của Ngô Tư Cần đã lan truyền khắp các bộ phận, mọi người đều nghĩ rằng cô ấy đã khóc để vào tập đoàn, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy?
Nhân viên lễ tân bước tới chỗ Ngô Tư Cần với vẻ nghi ngờ.
Tầng trên cùng.
Tô Nhất Trần sa sầm mặt nói: “Ngày mai tôi đưa cho anh đi sửa tiếp, ra ngoài đi!”
Khúc Hưởng thấy ông chủ không vui nhưng cũng không nổi trận lôi đình.
Có vẻ như sau khi tiểu tiểu thư đến nhà họ Tô, tính tình của ông chủ ngày càng tốt hơn.
“Rõ.” Khúc Hưởng vội vàng đi ra ngoài, sợ một giây sau Tô tổng lại trở mặt.
Nhưng anh ấy vừa đi ra đã nhận được cuộc gọi nói rằng Bà cụ Tô và Tô phu nhân đều ở đây.
Anh ấy lập tức quay lại phòng làm việc của tổng giám đốc và nói: “Tô tổng, Bà cụ Tô đến rồi.”
Tô Nhất Trần ngẩng đầu lên: “Xuống đón bà cụ đi.”
Khúc Hưởng nói thêm: “Tô phu nhân cũng ở đây.”
Tô Nhất Trần hồi lâu mới hiểu Tô phu nhân mà Khúc Hưởng nói đến chính là Diêu Linh Nguyệt, anh chỉ gật đầu nói: “Lần sau nhớ nói trọng điểm.” .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Khúc Hưởng toan đi ra ngoài, sau đó anh ấy nói thêm: “Tiểu thư Túc Bảo cũng ở đây.”
Tô Nhất Trần đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn trợ lý một cái, “Lần sau nhớ nói những điểm mấu chốt nhé.”
Nói xong, anh đeo đồng hồ vào tay rồi bước ra ngoài với đôi chân dài.