Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1383: C1383: Chương 1383




Chị Tĩnh rất tức giận, chỉ có thể xem như mình xui xẻo, lẩm bẩm: “Em thật ngu ngốc, sao ban đầu em lại được tuyển dụng thế nhỉ?”

Có người ở bên thì thầm: “Khi nghe tin cô ấy không được tuyển dụng, cô ấy đã bật khóc ngay tại phòng phỏng vấn… Các nhân viên cảm thấy như phạm phải tội gì ghê gớm lắm nên họ cho cô ấy thi lại. Không ngờ cô ấy tiếp tục trượt kỳ thi nên càng khóc to hơn và không chịu rời khỏi cửa. Không còn cách nào khác, HR đã cho cô ấy một suất làm thực tập sinh”.

Lúc đó, các nhân viên cũ đều nghĩ Ngô Tư Cần là một sinh viên mới ra trường, chưa va chạm với xã hội nên mới khóc nức nở đến thế, bên HR không đành lòng nhìn thêm nên quyết định cho Ngô Tư Cần một cơ hội.

Không ngờ sau khi vào tập đoàn, ngày nào Ngô Tư Cần cũng khóc một hai lần, sự đồng tình thương cảm của đồng nghiệp đã biến thành mất kiên nhẫn.

Khi mọi người ăn uống xong xuôi và nghỉ ngơi thì Ngô Tư Cần mới có thời gian ngồi xuống ăn trưa, nước mắt cô ấy lại chan cơm!!

Cô ấy thầm nghĩ: Mình đã làm việc chăm chỉ như vậy, tại sao họ vẫn hung dữ với mình.

Còn có chiếc đồng hồ của Tô tổng nữa…

Không, cô ấy làm hỏng đồng hồ của Tô tổng, cô ấy phải đích thân xin lỗi anh…

Có một ác quỷ đang treo lơ lửng trên đầu Ngô Tư Cần – Chính là quỷ mít ướt!


Quỷ mít ướt cũng thút thít: “Làm sao bây giờ! Vất vả lắm mới tìm được ký chủ, nào ngờ ký chủ lại làm việc cho nhà họ Tô?”

Quỷ mít ướt muốn chạy, nhưng lại không thể chạy được, hôm qua bị giữ chân ở ngọn núi hoang vu mấy tiếng đồng hồ, nó yếu tới mức sắp hồn bay phách tán rồi!

Nếu lúc này nó rời khỏi ký chủ và không tìm được ký chủ tiếp theo thì nó sẽ thực sự tan biến.

Quỷ mít ướt chỉ có thể cầu nguyện từ tận đáy lòng rằng ký chủ của nó sẽ bị đuổi việc!

Tuy nhiên, văn hóa doanh nghiệp của Tô Thị khá bao dung và đối xử rất tốt với nhân viên, có lẽ nguyện vọng của quỷ mít ướt còn lâu mới thành hiện thực.

“Sẽ ổn thôi… Ký chủ của mình sẽ không thể lên văn phòng của Tô Nhất Trần đâu. Cho dù lên được, Tô Nhất Trần cũng không thể nhìn thấy mình…” Quỷ mít ướt an ủi bản thân.

Bây giờ nó đang ở công ty của nhà họ Tô, không phải ở trang viên nhà họ Tô.

Túc Bảo và người đàn ông mặc áo choàng trắng chắc chắn sẽ không vô cớ đến Tô Thị đâu.


Dù có đến cũng chưa chắc đụng nhau!

Nghĩ tới đây, quỷ mít ướt cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.

Vừa nghĩ vậy, nó đã nhìn thấy vài bóng người quen thuộc từ ngoài cửa bước vào.

Dẫn đầu là một bà cụ ăn mặc trang nghiêm, sang trọng, theo sau là hai đứa trẻ.

Theo sau cậu bé còn có một người phụ nữ với khuôn mặt tái nhợt, phía sau người phụ nữ là một ‘người’ đàn ông mặc áo choàng trắng.

Cô bé chạy phía trước, mặc áo khoác màu hồng và đội chiếc mũ nhỏ màu đỏ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng, đôi mắt đầy sức sống.

Đó thực sự là một cảnh tượng’người gặp người yêu hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ lốp’ ai trông thấy cũng không khỏi ngoái lại nhìn.

Nhưng, quỷ mít ướt lại tái mặt!

Không đời nào?

Nó hoa mắt hả?