Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1379: C1379: Chương 1379




Nhưng bây giờ cô ta chán rồi, nghe vậy chỉ kéo chăn ra, vẻ mặt vô cảm.

Cô taôm chiếc đồng hồ trên tay và xoa nó một cách si mê.

Chiếc đồng hồ này là minh chứng cho tình yêu giữa cô ta và anh, có chiếc đồng hồ này, anh nhất định sẽ quay lại gặp cô ta.

Để lấy lại chiếc đồng hồ này, cô ta đã trao đổi một thứ rất quan trọng với tiên nhân.

Ơ, mà cô ta đã lấy gì để đổi thế nhỉ?

Diêu Thi Duyệt đột nhiên không thể nhớ được.

Lúc này cửa bị đẩy ra.

“Diêu Thi Duyệt, có người tới thăm cô, đi theo tôi!”

Hai mắt Diêu Thi Duyệt sáng lên: “Là chồng tôi à? Hai đứa con trai của tôi cũng ở đây à?”

Bác sĩ kiên nhẫn dỗ dành: “Ra ngoài xem một chút sẽ biết.”


Diêu Thi Duyệt nhanh chóng xuống giường thay quần áo và chải tóc trước cửa tấm kính thủy tinh.

Sau đó, cô ta chỉnh trang lại bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình và buộc một chiếc quần dài quanh eo để thu bớt bộ quần áo.

Cô ta gật đầu hài lòng, cảm thấy rất thời trang.

Trong phòng tiếp tân, Diêu Thi Duyệt được nhìn thấy Tô Nhất Trần như mong muốn, cô ta vui vẻ chạy tới: “Chồng ơi, anh đến gặp em à!”

Khúc Hưởng chặn trước mặt cô ta.

Diêu Thi Duyệt nhất thời không vui mắng: “Anh là cái thá gì! Dám chặn bổn phu nhân hả? Anh có tin tôi kêu chồng tôi đuổi việc anh không hả?”

Khúc Hưởng liếc nhìn Tô Nhất Trần.

Tô Nhất Trần nhàn nhạt nói: “Thả cô ta ra đi.”

Khúc Hưởng bị làm khó, nhìn tình trạng của Diêu Thi Duyệt, anh ấy thầm nghĩ hôm nay muốn mua lấy lại chiếc đồng hồ rất khó đây!


Nhưng may mắn thay, có tiền mua tiên cũng được… Nếu Diêu Thi Duyệt không hợp tác, anh ấy chỉ có thể kêu bác sĩ cho cô ta một liều thuốc an thần trước khi lục soát đồ.

Diêu Thi Duyệt vô cùng hài lòng khi thấy Khúc Hưởng nhường bước.

Cô ta là dâu cả của nhà họ Tô, bọn họ nên khách sáo với cô ta, đúng vậy, hiện tại là như vậy.

Diêu Thi Duyệt ngượng ngùng đến gần Tô Nhất Trần và nói: “Chồng ơi…”

Tô Nhất Trần giơ tay lên, một lá bùa được đặt trên trán cô ta.

Đôi mắt của Diêu Thi Duyệt mở to.

Khúc Hưởng mở miệng, nhưng nhất thời không nói nên lời.

Ngay cả bác sĩ cũng kinh ngạc không thôi!

Sao Tô tổng cũng chơi trò bùa chú này, liệu nó có hữu ích không? Thật kỳ diệu…

Không biết có phải vì làm việc trong bệnh viện tâm thần quá lâu không mà bây giờ các bác sĩ nhìn ai cũng thấy giống bệnh nhân tâm thần.

Chỉ nghe Tô Nhất Trần nói: “Đồng hồ đâu?”

Ngay khi Khúc Hưởng cho rằng Diêu Thi Duyệt sẽ không lấy ra, thì cô ta ngoan ngoãn lục lọi trên người, rồi cầm chiếc đồng hồ trong tay.