Cuối cùng, Cái Chuông bỏ cuộc trước, nó buông Diêu Linh Nguyệt ra.
Trên mu bàn tay của Diêu Linh Nguyệt lộ ra hai vết răng sâu, theo logic mà nói, lẽ ra vết thương sâu như vậy phải chảy máu, nhưng mu bàn tay của cô lại không hề có máu.
Tiểu Ngũ sửng sốt nói: “Lão Lục, ngươi cần tiêm vắc xin phòng dại rồi!”
Cái Chuông: “…”
Nó nhìn Diêu Linh Nguyệt bằng ánh mắt ấm ức và không chịu khuất phục, sau đó kêu meo meo với cô.
Không biết trải qua bao lâu, Diêu Linh Nguyệt mới buông lỏng miệng, buông tha cho Cái Chuông.
Cái Chuông lập tức lao ra ngoài, núp vào góc bàn cảnh giác nhìn Diêu Linh Nguyệt.
Ánh mắt Diêu Linh Nguyệt vẫn bất động, cô nhìn thẳng Cái Chuông khiến tóc gáy nó dựng hết cả lên, sau đó nó nghe thấy cô nói: “Hahahaha.”
Cái Chuông: “…”
Tiểu Ngũ: “Mẹ kiếp, học được rồi! Mợ cả đã học được rồi! Tuyệt vời, tuyệt vời quá!”
Diêu Linh Nguyệt dường như gặp khó khăn trong việc suy nghĩ và nói chuyện, cô chỉ tiếp tục lặp lại: “Hahahaha… cái nĩa… kẹp ra ngoài…”
Tiểu Ngũ: “…”
Đột nhiên nó cảm thấy thật tồi tệ.
Thử tưởng tượng xem…
Sáng sớm, Diêu Linh Nguyệt đứng dậy và nói với bà cụ Tô: “Ha ha ha ha, mẹ kiếp, kẹp ra ngoài!”
Ôi trời, nó sẽ bị bà cụ Tô dùng tay không xẻ đôi phải không?
Tiểu Ngũ nhanh chóng bỏ chạy.
Cái Chuông ngồi xổm một lúc, đảm bảo Diêu Linh Nguyệt sẽ không vồ tới cắn nó rồi cũng tức tốc chạy thoát thân.
Trong phòng chỉ còn lại Diêu Linh Nguyệt, cô ngồi thẳng đơ ở mép giường, môi mấp máy, chăm chỉ củng cố thành tích học tập.
“Mẹ kiếp… mẹ kiếp, mẹ kiếp.”
“Hahahahaha…”
“Nĩa… kẹp ra ngoài.”
“…”
Khi về phòng, Túc Bảo trông thấy đám ác quỷ đều đang nằm bên cửa sổ.
Hóa ra vừa rồi chúng nó đều ở đây xem vở kịch hay của nhà họ Diêu!
Quỷ nhu nhược lập tức bước tới, dịu dàng nói: “Bảo bối, em đã về rồi.”
Túc Bảo: “Dạ anh Phan, em đã nhìn thấy những kẻ xấu mà anh và các chú dì quỷ trừng phạt trong vùng núi hoang vu! Răng cửa của họ đều bị nhổ hết rồi, hihi ~”
Quỷ nhu nhược nhìn Túc Bảo một cách trìu mến, sau đó nghiêm túc dạy dỗ bé: “Bảo yêu, dù đối phương là người xấu, nhưng việc cần trừng phạt thì cứ trừng phạt thích đáng, không nên lấy đó làm niềm vui nha.”
Sau một lúc, quỷ nhu nhược nói thêm: “Phải lương thiện.”
Túc Bảo gật đầu: “Em biết rồi!”
Quỷ đào hoa nằm bên cạnh lẩm bẩm, lương thiện hả, sao lúc nhổ răng cửa người ta không thấy ngươi nói câu này…