Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 131: 131: Lăng Nhăng Nhưng Lại Cảm Thấy Mình Ngây Thơ Đơn Thuần





Cô giáo Anh Đào lén nhìn một chốc, trái tim không nghe lời cứ đập loạn nhịp.
Ba của Túc Bảo thật sự quá mê người, cô nàng không sao thoát ra khỏi cảm giác ngất ngây…..
Đôi má cô giáo Anh Đào nóng bừng, cảm giác yêu đương khiến cô nàng say túy lúy.
Cô giáo Anh Đào không để ý tới một thầy giáo đang vội vã đi tới từ phía không xa.

Đây là thầy giáo thể dục của trường mầm non.
Thông thường nhà trẻ không có nhiều giáo viên nam, nhưng trường mầm non Ngũ Tượng là trường tư thục nên mỗi lớp học đều có một thầy giáo.
Người này chính là thầy Chu - một trong những đối tượng của cô giáo Anh Đào.
Thầy Chu là thầy thể dục luôn cởi mở và niềm nở với mọi người, hơn nữa còn rất lương thiện.
Thầy Chu khẽ vỗ vai cô giáo Anh Đào khiến cô nàng giật thót, đến lồng ngực cũng rung nhẹ.

Cô nàng nói: “Là anh à, hù chết người ta rồi.”
Thầy Chu: “Qua đây, đi theo anh.”
Cô giáo Anh Đào vội hỏi: “Đi đâu.”
Thầy Chu dẫn cô giáo Anh Đào đến một nơi vắng người rồi mới lo lắng nhìn từ đầu đến chân cô nàng.
“Không sao chứ? Anh nghe nói hai bạn nhỏ lớp em đánh nhau, phụ huynh đến tận trường làm ầm ĩ rồi.

Hai bạn nhỏ đấy còn do em phụ trách khi ấy.”
Cô giáo Anh Đào cắn môi, mặt bày ra bộ dạng tự trách: “Đều tại em, lúc ấy em nghĩ chuyện khác nên không chú ý.”
Thầy Chu khẽ vỗ vai cô nàng, an ủi: “Không sao, em cũng đâu muốn như vậy phải không? Sau này khi làm việc không được ngây người ra nữa đâu đấy.” Thầy Chu nói bằng ngữ khí bất đắc dĩ, thậm chí anh ấy còn cảm thấy tật hay ngẩn người của cô giáo Anh Đào cực kỳ dễ thương.
Cô giáo Anh Đào khịt mũi, tủi thân nói: “Lúc đó em đang nghĩ đến chuyện… với anh.”
Thầy Chu dịu giọng hỏi: “Thế em đã nghĩ kỹ chưa? Chọn anh hay là anh ta?”
Gương mặt cô giáo Anh Đào lập tức nhuốm vẻ đau khổ: “Anh Chu Tiêu, anh đừng ép em nữa.


Em đau khổ lắm, thật đấy! Em rất yêu anh nhưng con người Nghị Bân rất tốt.

Anh ấy yêu em nhiều đến vậy, nếu không có em anh ấy sẽ sụp đổ mất.

Dù em không yêu Nghị Bân nhưng em thật sự rất sợ sẽ làm tổn thương anh ấy.

Em không chọn lựa được, thật sự không thể chọn lựa được.”
Chu Tiêu thở dài: “Được, không ép em.”
Cô giáo Anh Đào nói: “Cho em một chút thời gian, em sẽ giải quyết tốt chuyện này để Nghị Bân dần dần chấp nhận sự từ chối của em.”
Chu Tiêu gật đầu.
Cô giáo Anh Đào lại nói: “Đúng rồi, anh biết phụ huynh của Túc Bảo là ai không? Nhất là ba của cô bé ý, hồi nãy em mới nhìn thoáng qua, ba cô bé có vẻ là một người rất lợi hại, em thấy hơi sợ.”
Chu Tiêu nói: “Túc Bảo là em gái của Hân Hân.

Nhà ngoại của cô bé chính là nhà họ Tô…..Còn về ba của cô bé thì anh không rõ lắm.”
Cô giáo Anh Đào thầm kinh ngạc.
Nhà họ Tô……Là đại gia tộc giàu có nhưng rất khiêm tốn đấy ư?
Cô giáo Anh Đào nhớ lại người đàn ông mặc vest trầm mặc ban nãy.

Hóa ra đây chính là tổng tài trong tiểu thuyết đó sao?
Trái tim cô nàng lại loạn nhịp.
**
Sau vụ việc đánh nhau, Túc Bảo không theo ba mình về nhà họ Tô mà nhất định đòi ở lại lớp học tiếp cho đến khi tan giờ.
Thấy vết thương trên mặt Túc Bảo và biết chuyện Túc Bảo đánh nhau với bạn học trong lớp, Hân Hân vô cùng tức giận: “Không ngờ cậu ta lại dám bắt nạt em.


Sao không gọi chị để chị đến đánh cho cậu ta một trận.”
Thiệt lớn rồi, không thể cùng em gái đánh nhau với người ta.
Túc Bảo: “Nếu gọi chị thì không kịp đâu.”
Hân Hân phiền não: “Cũng đúng! Lần sau đừng để chị trông thấy thằng nhóc quỷ đó, gặp lần nào đánh lần ấy.”
Hân Hân tức giận quá đỗi! Cô bé đã cam đoan với gia đình sẽ chăm sóc chu đáo cho Túc Bảo, ấy vậy mà mới ngày đầu tiên đã để mặt em gái bị thương.
Hân Hân và Túc Bảo lên xe đưa đón của trường học.
Từng chiếc xe rời khỏi trường, những bạn nhỏ không đăng ký đi xe sẽ được phụ huynh đến đón.

Sau khi mọi người rời đi, trường mầm non ồn ã mới được trả lại sự yên ắng.
Chẳng mấy chốc ở cổng trường xuất hiện một chàng trai đang cầm hộp cơm văn phòng trong tay.
Cô giáo Anh Đào chạy bước nhỏ tới, nũng nịu: “Nghị Bân, sao anh lại đến đây? Chẳng phải em đã nói đừng đến trường mầm non tìm em sao?”
Nghị Bân đưa hộp cơm cho cô nàng, mím môi nói: “Anh sợ em lại quên ăn cơm rồi dạ dày lại bị đau.”
Cô giáo Anh Đào nhận hộp cơm, cảm kích nói: “Cảm ơn Nghị Bân, anh tốt với em quá!”
Nghị Bân nói: “Chỉ cảm ơn thôi sao?”
Cô giáo Anh Đào: “Thế anh còn muốn thế nào?”
Nghị Bân chỉ tay vào má mình.
Cô giáo Anh Đào lập tức đỏ mặt, đưa mắt liếc vội xung quanh rồi hôn chụt lên má Nghị Bân một cái.
Sau đó cô nàng giậm chân: “Thật đáng ghét !!”
Dứt lời cô giáo Anh Đào ôm hộp cơm chạy như bay, dáng vẻ hệt như chú chim non bị dọa sợ.
Nghị Bân không khỏi mỉm cười, lẩm bẩm: “Tiểu Anh Đào, thật đáng yêu!”
Bà cụ Tô đứng ở cửa mỏi mắt ngóng trông, cuối cùng cũng chờ được Túc Bảo đi học về.
Bà cụ thương yêu kéo cô bé về phía mình: “ Túc Bảo qua đây để bà ngoại xem vết thương trên mặt nào, còn đau không con?”

Túc Bảo lắc đầu: “Không đau nữa ạ.”
Chỉ là, vết đỏ trên mặt khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Bà cụ Tô cảm thấy trái tim như bị siết chặt.

Lần trước Mộc Quy Phàm đưa Túc Bảo về trang viên nhà họ Mộc, cô bé khấu đầu cúi lạy khiến chán bị cụng, sau đó cũng bôi thuốc đỏ lên trán.
Vết thương vừa mới lành thì lại bị thương trên má.
Túc Bảo chẳng hề bận tâm về vết thương, duỗi tay phô diễn: “Ngoại ơi, con nhận được nhiều phần thưởng lắm.”
Trán cô bé được dán dòng chữ ‘con thật tuyệt’, cánh tay trái được dán biểu tượng like to cỡ ngón tay, còn tay phải dán sticker công chúa Anna và Elsa.
Túc Bảo vui vẻ khoe từng cái sticker với người trong gia đình như nhận được phần thưởng lớn lắm.

Đến Tiểu Ngũ cũng không được buông tha: “Tiểu Ngũ, chị được tặng bao nhiêu là sticker nha! Chỉ có bạn nhỏ rất tuyệt mới được tặng thôi đó, chị lợi hại lắm phải không?”
Tiểu Ngũ vỗ cánh líu lo khen ngợi: “Lợi hại, lợi hại! Túc Bảo là điện, Túc Bảo là ánh sáng, Túc Bảo là Gaga Tỏa sáng! Huyền thoại duy nhất - ouch, siêu sao!!!!”
Túc Bảo vui như mở cờ trong bụng, lúc rửa tay còn không nỡ gỡ sticker.
Sau đó Mộc Quy Phàm lấy cho cô bé một cuốn sổ chuyên dùng để dính các sticker.

Mỗi sticker đều được Túc Bảo giải thích rõ bên dưới.
“Đây là phần thưởng khi con điểm danh to nhất lớp, giáo viên tặng thưởng cho con đó.”
Mộc Quy Phàm cầm bút ghi chú bên dưới sticker; “Điểm danh to nhất lớp, tặng thưởng.” “Ừm, viết xong rồi con.”
Túc Bảo lại nói: “Sticker này là phần thưởng con được nhận vì ăn cơm trưa nhanh nhất lớp và cũng sạch nhất luôn”
Mộc Quy Phàm: “Cơm trưa hạng nhất, tặng thưởng.”
Túc Bảo: “Cái này là phần thưởng khi giúp giáo viên xếp ghế.”
Mộc Quy Phàm: “Trợ thủ nhỏ của giáo viên.”
Hai ba con nhoài người lên bàn, nghiêm túc viết bản ghi nhớ .
Chớp mắt đã tới buổi tối, Mộc Quy Phàm dỗ Túc Bảo ngủ.

Anh dịu giọng hỏi: “Túc Bảo, con thấy hôm nay ba làm có đúng không?”
Túc Bảo nghĩ rồi nói: “Hình như đánh người thì không đúng đâu ba!”
Nhưng mà cô bé cũng đánh Dương Dương.

Cho nên cũng không thể yêu cầu quá cao đối với ba của mình.
Mộc Quy Phàm xoa đầu Túc Bảo, nói bằng chất giọng êm tai: “Ừ, Túc Bảo nói đúng, đánh người thì không đúng rồi.

Nhưng chúng ta đối đãi với những người khác nhau theo những cách khác nhau.

Có một số người, khi con nói đạo lý với họ, họ sẽ động tay động chân.

Nhưng khi con dùng nắm đấm với họ thì lại đến lượt họ nói lý lẽ với con.

Vì vậy đôi lúc chúng ta đừng quá cứng nhắc, bởi vì cứng nhắc sẽ khiến bản thân phải chịu thiệt, biết chưa nào?”
Túc Bảo như hiểu như không gật đầu.
Mộc Quy Phàm không hi vọng vào việc Túc Bảo có thể hiểu được quá nhiều đạo lý.
Anh từ bóng tối đi ra nên hiểu hơn bất cứ ai thế giới tươi sáng này còn tồn tại một mặt vô cùng tăm tối.

Anh cũng nhìn thấu được sự phức tạp của lòng người.
Anh hi vọng Túc Bảo của anh không phải kiểu Thánh Mẫu, nhưng cũng chẳng bắt nạt kẻ khác.

Không chịu thiệt nhưng cũng chẳng bị thế tục ràng buộc.
Túc Bảo trở thành một người thẳng thắn chính trực là tốt.
Thấy Túc Bảo gần chìm vào giấc ngủ, Mộc Quy Phàm đứng dậy, duỗi eo rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Lúc này Kỷ Trường đang ngồi xếp bằng bên cạnh bỗng mở mắt ra nói: “Cô nói không yên tâm nhân phẩm của ba Túc Bảo, giờ đã thấy chưa?”
Tô Cẩm Ngọc bay như một đốm lửa quỷ, đôi mắt ảm đạm: “Ừm…..”
Kỷ Trường nói: “Yên tâm rồi thì bây giờ có thể đi đầu thai rồi đúng không?”
Tô Cẩm Ngọc trưng ra bản mặt đáng thương, nói: “Anh ơi, bàn bạc thêm chút đi.

Cho linh hồn em mang theo ký ức hiện tại rồi xuyên không vào thân thể người khác, hoặc bắt đầu lại cuộc sống của con người từ một phôi thai mới cũng được!”.