Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1274: C1274: Chương 1274




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà đương nhiên không chịu nhượng bộ, bắt đầu đánh nhau với ma nữ, sau đó cắn vào tay của ả ta, định sẽ xé một mảnh da của ả xuống…

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay nho nhỏ giáng một cái tát xuống.

Bà cụ Tô sửng sốt một lát, tầm mắt chợt trở nên rõ ràng, đâu đó không có ma nữ nào cả, chỉ có những người vẻ mặt lo lắng đang móc miệng bà.

Dì Ngô: “Bà cụ, mau mở miệng!”

Ông cụ: “Bà già chết tiệt, sao bà lại tự cắn mình? Bà muốn thì cắn tôi này!”

Túc Bảo: “Bà ngoại, mau tỉnh lại đi!”

Bà cụ Tô không nhịn được há miệng, nhưng bà chưa kịp cảm nhận được sự đau đớn ở đầu lưỡi thì bàn tay hôi hám của ông cụ Tô đã đút vào.

“?”

Vẻ mặt ông cụ Tô đau khổ, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngoan, không cắn nữa! Muốn thì cắn tay tôi này, tôi da dày thịt béo.”

Ông cụ Tô đổ mồ hôi đầm đìa, ban nãy tay ông vừa mới chộp bát cơm của con chó, còn chưa rửa sạch… Có mùi thuốc bắc.


Bà cụ Tô giả vờ cắn một phát, bà cứ tưởng ông cụ Tô sẽ rút tay lại nhưng không ngờ ông cụ lại nhét tay vào tận cổ họng bà.

“Này…” Bà cụ Tô nắm lấy tay ông cụ Tô, cố gắng rút ra nhưng ông cụ càng muốn phân cao thấp.

Bà cụ Tô: “…”

Bà muốn chém ông già này bằng tay không!

“Ú ú ú…!” Bà cụ Tô trợn mắt, miệng ú ớ.

Ông cụ Tô: Ôi thế này thì mình càng không thể rút tay.

Túc Bảo nắm lấy tay ông cụ Tô, vội vàng nói: “Ông ngoại, bà ngoại con ổn rồi, ông mau rút tay ra đi…”

Ông cụ Tô lo lắng xác nhận: “Con chắc chứ?”

Túc Bảo: “Dạ! Chắc ạ!”


Ông cụ Tô lắc đầu: “Ông ngoại không dám chắc, chúng ta chờ xem tình hình thế nào đã.”

Bà cụ Tô tát mạnh vào đầu chồng.

Bốp!

Ông cụ Tô lập tức thu tay lại, nói: “Lần này thì chắc rồi.”

Mọi người: “…”

Cuối cùng thì bà cụ Tô cũng có thể nói được, tức giận mắng: “Ông đúng là hồ đồ….”

Lưỡi bà đau quá.

Túc Bảo ấn vào mu bàn tay của bà ngoại, vẻ mặt nghiêm túc: “Bà ngoại, đừng cử động.”

Vừa rồi bé chạy vội quá nên không kịp mang cặp theo, đương nhiên không có lá bùa để dùng.

Tất nhiên, bé có thể quay lại phòng để lấy vài lá bùa, nhưng Túc Bảo không dám rời mắt khỏi bà ngoại bé.

Bé ngó nghiêng, cầm chiếc ly trên bàn lên, lấy khăn giấy ra và dùng ngón trỏ viết nguệch ngoạc lên khăn.

Sau đó bé ném khăn giấy vào ly, khăn giấy lập tức bốc cháy, Túc Bảo không buồn nghĩ ngợi mà lập tức ghé chiếc ly sát mũi bà cụ Tô.