*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đó là tất cả những gì bé có thể nghĩ tới.
Mộc Quy Phàm nói: “Chắc không đâu con.”
Nếu cô ta đang nuôi một tiểu quỷ thì ít nhiều gì anh cũng có thể cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo, nhưng anh lại không cảm thấy gì cả.
Kỷ Trường cũng phủ nhận: “Không, nếu cô ta nuôi tiểu quỷ thì sáng nay khi nhìn thấy Diêu Thi Duyệt, sư phụ đã nhận ra rồi.”
Kỷ Trường suy nghĩ một lúc rồi nói: “Miền Nam có bà đồng bà cốt có thể bói toán và giải nạn, còn người miền Bắc lại yêu thích Xuất Mã Tiên hơn.”
Nói một cách chi tiết, Xuất Mã Tiên là sự tiếp nối của truyền thống của các vu sư, họ có thể bói toán, giải nạn, vẽ bùa và xem phong thủy. Thực ra khá giống với những gì Túc Bảo đang học bây giờ.
Túc Bảo gật đầu: “Nói vậy cũng giống con nhỉ, có điều khác ở chỗ, con chính trực ngay thẳng và lợi hại hơn họ, phải không ạ?”
Kỷ Trường: “…”
Chính trực hay không thì không biết.
Nhưng Diêm Vương thì ắt hẳn lợi hại hơn kẻ khác rồi!!!
Nghe xong lời sư phụ nói, Túc Bảo rơi vào trầm tư: “Không phải nuôi tiểu quỷ, vậy là xuất mã tiên* sao?”
(*) Xuất mã tiên hay còn gọi là “thỉnh dã tiên” là một phương pháp dân gian, sử dụng một số loài động vật có linh tính để chữa bệnh cho người ta thông qua linh môi, thường là hồ ly, chồn, mãng xà và rắn
Kỷ Trường lắc đầu: “Chưa xác định được, xuất mã tiên không qua được Sơn Hải quan*, nếu muốn biết thứ gì đứng sau lưng Diêu Thi Duyệt thì phải đích thân qua đó xem thử.”
(*) Bên TQ có truyền thuyết “xuất mã tiên không qua được Sơn Hải quan”, kể rằng xuất mã tiên mặc dù là địa tiên nhưng vẫn cần phải mượn lực lượng bên ngoài để tu hành, mà tốt nhất chính là Long khí, Long mạch Đại Thanh thì lại nằm ở Đông Bắc, rời khỏi Đông Bắc sẽ ít Long khí nên lực lượng xuất mã tiên sẽ yếu dần. Sơn Hải quan chính là cửa ải ngăn cách giữa Đông Bắc và vùng đất bên trong Sơn Hải quan, ngày xưa có rất nhiều binh lính canh gác nên thường thì Xuất mã tiên sẽ không đi qua Sơn Hải quan để tránh ảnh hưởng tới việc tu hành của mình.
Túc Bảo gật đầu: “Dạ dạ dạ! Vậy sư phụ người mau đi đi.”
Sư phụ bay vèo qua một cái, có là quỷ gì thì cũng không thể chạy thoát được!
Kỷ Trường bất đắc dĩ nhìn bé: “Không, là con phải tự qua đó xem thử, nếu như sư phụ làm hộ con mọi thứ, vậy sư phụ sẽ nuôi dạy ra một nhóc phế vật mất.”
Túc Bảo: “Sao có thể chứ, còn lâu Túc Bảo mới bị nuôi dạy thành phế vật.”
Dừng một chút, bé nhéo cái bụng tròn vo của mình, hậm hực nói: “Mà sẽ nuôi ra một quả bóng béo ú… phế vật còn lâu mới có một sư phụ lợi hại như vật, cho nên con sẽ không trở thành một phế vật đâu, sẽ chỉ trở thành một quả bóng béo ú mà thôi.”
Kỷ Trường nghẹn họng, lại không phản bác được gì.
Tiểu Ngũ đang ăn cơm khô, nghe vậy ngẩng đầu: “Người béo ba phần tài, không giàu cũng trấn trạch! Cô béo một chút, phần tui thích trên người cô cũng sẽ nhiều hơn một chút! Béo lên mới tốt, béo mới đẹp, béo lên rất tuyệt vời!”
Túc Bảo: “…”
Bé không cần tuyệt vời!
Mộc Quy Phàm bỗng nhiên nói: “Đúng rồi bé ngoan, ba dẫn con tới một nơi.”
Túc Bảo tò mò hỏi: “Đi đâu ạ?”
Mộc Quy Phàm nở nụ cười, ôm lấy bé đi ra ngoài: “Đi rồi sẽ biết.”