Thân thể Tô Dĩnh Nhạc tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lá bùa của Trần Thương Vũ đã biến thành tro bụi ngay khi nó dán vào người Tô Dĩnh Nhạc.
Khóe miệng Tô Dĩnh Nhạc giật giật.
Sao ngày nào cũng có người muốn dán da với bùa lên người anh thế hả??
Mộc Quy Phàm sửng sốt, sau đó nhướn mày phì cười.
Anh vỗ vai Tô Dĩnh Nhạc, thấp giọng nói: “Cậu ba, áo giáp vàng này được đó! Ngày nào cũng nhớ đeo nhé.”
“Ồ đúng rồi, một số nơi trời nóng nên tốt nhất hãy mặc áo ba lỗ bên trong áo giáp vàng nhé – Đây là kinh nghiệm của tôi.”
Tô Dĩnh Nhạc: “…”
Cơ phó đứng bên cạnh đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, các tiếp viên hàng không ở xa hơn một chút cũng lơ mơ.
“Cơ trưởng… anh, vừa rồi anh mới tỏa sáng…”
Tô Dĩnh Nhạc mỉm cười dịu dàng và chỉ vào ánh sáng mặt trời chiếu vào từ bầu trời qua kính thủy tinh: “Mặt trời vừa chiếu sáng.”
Mọi người đều kinh ngạc? Đúng vậy nhỉ… bằng không thì tại sao đang yên đang lành con người lại có thể tỏa sáng…
Trần Thương Vũ, người đã bị đánh gục, lại bị bắt, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Người khác không biết vì sao Tô Dĩnh Nhạc lại tỏa sáng, nhưng làm gì có chuyện hắn không hiểu?
Tên cơ trưởng này có bùa hộ mệnh trên người!
Nhiều hơn một lá bùa!
Chết tiệt, tỏa sáng như vậy… bùa hộ mệnh được làm thành quần áo và đeo trên người tên này hả?
Trần Thương Vũ nghi ngờ cuộc sống.
Trước đó hắn biết rất rõ, một lá bùa lợi hại chân chính rất khó cầu được!
Chỉ trong một ngày một đêm, hắn đã thấy hai người đàn ông có nhiều bùa như kiểu chẳng cần dùng tiền để mua.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên: “Ba!”
Túc Bảo đeo chiếc ba lô nhỏ trên lưng lao tới, nhào vào ngực Mộc Quy Phàm!
Theo sát sau bé là Vạn Bát Thực, anh ấy cũng suýt chút nữa lao vào lồ ng ngực Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm vội đỡ lấy Túc Bảo, hôn bé, trìu mến nói: “Con ngoan, giờ học chưa bắt đầu sao? Sao con lại tới đón ba?”
Túc Bảo bất đắc dĩ liếc nhìn Vạn Bát Thực: “Ba, ba đã dặn chú tám mươi đi theo con từng bước à, chú ấy thật sự không rời con nửa bước đó ạ”
Chú ấy đứng ở cửa khi bé đi vệ sinh, đứng ở đầu giường khi bé ngủ và đứng sau lưng bé khi bé ngồi học trong lớp.
Những học sinh khác không ai như vậy, hiệu trưởng trường mầm non bị làm khó, lịch sự nói không được mang vệ sĩ đến trường…
“Nhưng chú tám mươi không nghe! Chú ấy nói lời của ba mới có hiệu lực.”
Túc Bảo đau khổ phàn nàn với ba bé.
“Trong lễ khai giảng, chú tám mươi luôn đứng sau lưng con. Các bạn nhỏ tò mò và luôn hỏi con chú ấy là ai!”