“Cha!” Tiến vào đại sảnh, Mộ Dung Thanh ra dáng một đại công tử. Cử chỉ lễ độ, không hề giống như lúc cười đùa ở Thu Ly uyển.
Mộ Dung trang chủ thấy Mộ Dung Thanh, vừa lòng gật gật đầu ― đương nhiên, tác phẩm ông đắc ý nhất hẳn là Mộ Dung Thanh, nói, “Thanh nhi, cha gọi con đến là có chuyện muốn nói với con. Con đã hai mươi tuổi rồi, cũng nên đến lúc thành gia lập thất!”
Nói xong, ông ho nhẹ một tiếng, mang theo chút đắc ý, “Đứa trẻ ngươi ngày thường hay trêu hoa ghẹo nguyệt, nữ nhi theo đuổi ngươi có mấy người thích hợp… Như cung chủ Phiếu Miểu Lý Thu Ảnh… Bất quá, cha thấy tâm tư của con dường như không phải đặt trên người các nàng… Con cũng nên thu tâm đi! Lần này, trang chủ Mai Hoa sơn trang Phạm Nghiệp Thanh mở đại hội võ lâm, vì con gái độc nhất Phạm Thu Thiền luận võ kén rể. Phạm Thu Thiền kia tài mạo song toàn, hiền lương thục đức(có tài có đức, đầy đủ phẩm hạnh), nghe nói là một giai nhân hiếm có. Theo cha thấy, hoàn toàn xứng với con! Con chuẩn bị một chút, mùng năm sẽ lên đường, đến Mai Hoa sơn trang, cưới Phạm Thu Thiền về!”
“Cha…” Mộ Dung Thanh thoạt nhìn có chút do dự, “Phạm Thu Thiền? Tại sao con phải lấy nàng?… ”
Lẩm bẩm xong, hắn nhìn thấy ta mặt không chút thay đổi đang đứng ở một bên, đột nhiên nhếch miệng cười, “Được rồi, cha! Nhưng con muốn Bão Cầm đi cùng con!”
“Y là tiểu tư của con, con thích kêu ai đi theo thì kêu kẻ đó!” Mộ Dung trang chủ tươi cười vuốt râu, tựa như Phạm Thu Thiền đã thành dâu Mộ Dung sơn trang vậy.
Mới vừa theo ngươi từ Hoa Sơn trở về, còn chưa nghỉ ngơi được mấy ngày lại phải ra ngoài?
Trong lòng ta thở dài, thời gian nghỉ ngơi ngâm nước nóng của ta, yên lặng theo sát phía sau Mộ Dung Thanh trở lại Thu Ly uyển.
Mộ Dung Thanh đáng ghét kia còn giậu đổ bìm leo, “Bão Cầm, ngươi đi chuẩn bị một chút! Đem quần áo đẹp nhất, giầy tốt nhất đều mang theo cho ta!”
Hừ. Tên tâm địa xấu xa như vậy mà đòi làm rể hiền của Mai Hoa sơn trang! Ta xót xa thay cho Phạm Thu Thiền tiểu thư.