Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

Chương 65: Không Cần Ngươi Giúp Ta!






Lục Trường An tức giận nhìn Dương Quan Văn, nhưng thân thể càng lúc càng nóng không để y kịp nghĩ nhiều nữa, Lục Trường An cắn răng quay đi.

Y đá văng cửa phòng, cùng lúc ngoài cửa cũng có tiếng vật nặng rơi xuống đất, Lục Trường An đang định lao ra thì một bóng dáng cao lớn từ ngoài cửa xông tới.

Đầu Lục Trường An nhức nhối, tiếng tim đập thình thịch vọng lên màng nhĩ, y ngẩn người nhìn đối phương hỏi: "Đầu gỗ, sao ngươi lại ở đây?"
Quế Tử bị đánh bất tỉnh đang nằm co quắp dưới hiên nhà, nam tử cao lớn trước mặt chẳng phải là Lương Tuyển biến mất ba ngày nay sao!
Lục Trường An ấn mạnh lên huyệt Thái Dương căng đau rồi nhấc chân đi vòng qua Lương Tuyển ra ngoài, không ngờ lại hoa mắt chóng mặt lảo đảo một cái.

Lương Tuyển khẩn trương đỡ tay y: "Trường An, cẩn thận."
Lục Trường An hất mạnh tay hắn ra, mũi cay xè, trong lòng ấm ức vô cùng, y cứng đầu cứng cổ muốn đi ra ngoài nhưng chỉ một giây sau hai chân đã rời khỏi mặt đất, Lương Tuyển vòng tay qua khuỷu chân và eo Lục Trường An bế bổng y lên.

Lục Trường An giãy dụa muốn nhảy xuống, y giận dữ hét: "Không cần ngươi lo!"
Lương Tuyển dùng sức ôm chặt y, không ngừng xin lỗi: "Thật xin lỗi, Trường An, thật xin lỗi."
Lục Trường An vùi đầu vào cổ hắn, từng chuyện làm y khổ sở ấm ức dâng lên trong lòng, nước mắt cố kìm nén cuối cùng tuôn ra như vỡ đê.

Lương Tuyển cảm nhận được thân thể người trong ngực càng lúc càng nóng hổi, không kịp nghĩ nhiều nữa mà bước nhanh ra cửa sau nhà họ Dương.

Nghe Lục Trường An thở dồn dập, Lương Tuyển cắn răng chạy dọc theo đường phố tối tăm vắng lặng để đến con sông trong thành, ven sông có khách điếm và quán xá nên có thể tìm được chỗ trọ tạm thời.

Lục Trường An khó chịu thở hổn hển, phía dưới căng cứng vô cùng khó chịu nhưng trong mũi lại tràn đầy mùi hương quen thuộc của Lương Tuyển khiến lòng y nổi sóng cuồn cuộn.


Lục Trường An không tự chủ ôm cổ Lương Tuyển, áp sát người mình vào thân thể Lương Tuyển, bắt đầu cọ xát cơ bắp rắn chắc của nam nhân.

Chờ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, Lục Trường An mới buộc mình tỉnh táo mở mắt ra, y thở dốc nói: "Thả, thả ta xuống."
Lương Tuyển lắc đầu: "Ngươi ráng nhịn một chút, sắp đến rồi."
Lục Trường An lắc đầu, giận dữ hét: "Thả ta xuống!" Hai chân y đạp loạn xạ, Lương Tuyển sợ làm y bị thương nên đành buông tay.

Lục Trường An đẩy Lương Tuyển ra rồi lảo đảo đi đến bờ sông vịn tảng đá nhảy xuống nước.

"Trường An!" Lương Tuyển hét lên, trong tình thế cấp bách cũng nhảy xuống theo.

Lương Tuyển như phát điên, hai tay không ngừng quờ quạng trong nước tìm kiếm, đến khi mò được người mới dùng sức kéo Lục Trường An ra khỏi dòng nước, hắn quát: "Ngươi làm gì vậy!"
Lục Trường An gạt tay hắn ra rồi lại lặn xuống, sau mấy lần như thế Lương Tuyển cũng hiểu y đang làm gì, hắn đứng trong nước sâu đến eo nhìn Lục Trường An liên tục lặn xuống rồi ngoi lên lấy hơi, sau đó lại lặn xuống, bỗng nhiên hốc mắt hắn đỏ bừng, đau lòng đến không thở nổi.

Cổ họng Lương Tuyển khô rát, dằn vặt tự trách đấm xuống mặt nước.

Lục Trường An ướt sũng ngoi lên, sắc mặt trắng bệch dưới ánh trăng, thân thể run rẩy khiến người ta nhìn mà đau lòng tột độ, y quát: "Không cần ngươi giúp ta, ngươi đi đi!"
Lục Trường An đưa tay quệt nước mắt rồi lại mếu máo nghẹn ngào lặn xuống nước, giờ là đầu tháng Tám, thời tiết nóng bức, dù ban đêm mát mẻ nhưng nước sông vẫn không thể làm dịu đi sự bứt rứt và ngọn lửa trong người, y cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Lục Trường An lại ngoi lên khỏi mặt nước, sau đó bị người bên cạnh vươn tay ôm chặt, trong chớp mắt y rơi vào một lồng ngực rắn chắc.

Lục Trường An ngửa đầu nói: "Ngươi làm gì —— Ưm!"

Lương Tuyển đưa tay đỡ gáy Lục Trường An rồi cúi đầu xuống, thành kính mà kiên định hôn lên đôi môi hắn mong nhớ đã lâu.

Đầu óc Lục Trường An đột ngột trắng xóa, toàn thân cứng đờ, y mở to mắt nhìn, trong đêm tối không thấy rõ biểu cảm trên mặt nam nhân gần trong gang tấc, Lục Trường An chỉ cảm thấy khóe môi bị gốc râu cằm của nam nhân đâm vào vừa ngứa vừa đau......!Nhưng môi của đầu gỗ rất ấm và cũng rất mềm.

Lục Trường An bị Lương Tuyển ôm lên bờ sông, đến một góc khuất Lương Tuyển mới dừng lại.

Lục Trường An vẫn còn ngẩn ngơ, bên này bị bóng cây che kín nên chỉ có ánh trăng nhạt nhòa hắt vào, y cố mở to mắt nhưng cũng không thể thấy rõ khuôn mặt nam nhân.

Lục Trường An giơ tay sờ mặt Lương Tuyển, y run rẩy gọi: "Đầu gỗ, Lương Tuyển?"
Lương Tuyển cúi xuống nhẹ nhàng hôn y rồi nói khẽ: "Đừng sợ, ta ở đây."
Nước mắt Lục Trường An lập tức chảy xuống, y nói: "Đầu gỗ, ta rất nhớ ngươi."
Trái tim Lương Tuyển bị siết chặt, hắn nâng mặt Lục Trường An rồi hôn lên nước mắt y, sau đó đưa tay nhẹ nhàng cởi áo bào ướt đẫm của Lục Trường An.

Lục Trường An cảm nhận được động tác của nam nhân, toàn thân bất giác run lên, y đưa tay níu vạt áo Lương Tuyển sợ hãi gọi: "Đầu gỗ."
Lương Tuyển hôn y một cái rồi ôn nhu nói: "Đừng sợ, để ta giúp ngươi." Tay hắn trượt xuống, khi sờ đến đai lưng của Lục Trường An thì nhanh nhẹn cởi ra.

Hắn nói: "Kỳ thật ta còn một số thứ học được ở Nam Phong Quán mà không dạy ngươi, đây đều là kỹ xảo hầu hạ người khác, ngươi không cần học vì chẳng có nam nhân nào đáng để ngươi làm cho hắn cả."
Nói xong Lương Tuyển liền quỳ gối nhấc áo bào của Lục Trường An lên rồi kéo quần y xuống, sau đó đưa tay nắm chặt vật không kịp chờ đợi mà bật ra của Lục Trường An rồi há miệng ngậm vào.

Lục Trường An hét lên một tiếng, toàn bộ hạ thân đều bị Lương Tuyển ngậm, vật cương cứng đã lâu được khoang miệng nóng rực hút vào thật sâu, Lục Trường An lập tức quăng mũ cởi giáp đầu hàng, ngay khi bắn ra y sảng khoái đến mức toàn thân co quắp, cả ngón tay cũng nhịn không được run rẩy!

Lục Trường An từng mơ về đêm đầu tiên của y và Lương Tuyển vô số lần, đủ loại tư thế đều nghĩ tới, chỉ là không tưởng tượng được nam nhân cao lớn sẽ quỳ xuống trước mặt rồi thành kính ôm hông y như thần phục, dùng miệng giúp y giải tỏa dục vọng!
Lục Trường An run giọng thì thào: "Đầu, đầu gỗ."
Trong đầu y sảng khoái đến trống rỗng nhưng tim lại ngập tràn chua xót, nỗi ủy khuất cố nén bao lâu nay lập tức bùng lên, y bắt đầu khóc không kìm được.

Lương Tuyển gỡ tay y ra, mười ngón giao nhau: "Đừng khóc, Trường An, đừng khóc."
Lục Trường An khóc nấc, vật phía dưới sau một lần cao trào đã xìu xuống còn bị Lương Tuyển nắm trong tay, lòng bàn tay hắn thô ráp nhẹ nhàng cọ xát làn da mềm mại của Tiểu Trường An, Lục Trường An lập tức cứng lên, y chịu không nổi nghẹn ngào rên rỉ: "A a a a ~"
Lương Tuyển lại vùi đầu ra sức nuốt Tiểu Trường An vào miệng, Lục Trường An lệ rơi đầy mặt tự động nâng hông thúc tới phía trước, Lương Tuyển phối hợp ngửa cổ nuốt hết vật không hề thô to nhưng lại rất dài của Lục Trường An, Lương Tuyển cố gắng nhớ lại cách lão quy công hướng dẫn trước đây, cổ họng bắt đầu nuốt bảo bối Tiểu Trường An vào thật sâu!
"A!" Lục Trường An thoải mái hét to một tiếng, khoái cảm mà y chưa bao giờ cảm nhận lan tràn khắp cơ thể, Lương Tuyển phun Tiểu Trường An ra rồi ngậm quy đầu mút nhẹ, Lục Trường An đột ngột bắn ra, bờ mông căng cứng, hai chân quấn chặt, hoàn toàn không chịu nổi kích thích điên cuồng này, y lập tức lên đỉnh lần nữa!
Lương Tuyển nuốt hết thứ Lục Trường An bắn ra xuống bụng, sau đó đưa tay đỡ y vừa ngã oặt xuống ôm chặt vào lòng.

Ánh mắt Lục Trường An thất thần, khoái cảm cao trào vẫn còn lưu lại thân thể chưa tan đi, y thở hổn hển níu chặt vạt áo Lương Tuyển không chịu buông tay.

Qua một lúc lâu, ý thức của Lục Trường An mới khôi phục lại, phát hiện Lương Tuyển cũng đang hít thở nặng nề, sức nóng trên người không hề thua kém y, cặp mông mẫn cảm của Lục Trường An co lại, cảm giác được vật tráng kiện dưới hông Lương Tuyển gần như sắp xuyên qua lớp vải mỏng, giờ phút này đang chọc vào đùi y!
Trong nháy mắt Lục Trường An lại cương cứng, vật hùng tráng nóng bỏng kia của Lương Tuyển khiến toàn thân y như nhũn ra!
Lương Tuyển đưa tay nắm cằm Lục Trường An xoay mặt y lại rồi cúi đầu ngậm môi y, lần này hắn đã bình tĩnh hơn nhiều, rốt cuộc cũng tìm được cách mở miệng Lục Trường An ra.

Lương Tuyển vươn đầu lưỡi mạnh bạo càn quét khoang miệng Lục Trường An, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của đối phương rồi dùng sức mút với lòng ham chiếm hữu cực mạnh, tựa như muốn nuốt y vào bụng mình.

Lục Trường An nếm được vị tanh phảng phất trong miệng hắn, y nhớ lại những thứ mình bắn ra đều bị Lương Tuyển nuốt xuống, Lục Trường An vừa xấu hổ vừa hưng phấn, không khỏi chấn động vì được Lương Tuyển hầu hạ hết lòng như vậy.

Lục Trường An hoàn toàn đắm chìm vào nụ hôn sâu này, y đưa tay ôm cổ Lương Tuyển thật chặt rồi ngậm môi Lương Tuyển cắn mạnh một cái để trả thù!
"A!" Lương Tuyển lui ra một chút, mùi máu tươi lập tức tràn vào miệng, sau đó hắn lại ôm mặt Lục Trường An hôn lên.

Lục Trường An vặn vẹo hai chân, hạ thân thẳng tắp ngạo nghễ ưỡn lên, quy đầu bị kích thích không ngừng chảy nước, dược tính trên người y vẫn chưa giải xong mà còn được nếm tư vị ái tình nên bây giờ ăn quen bén mùi, muốn ngừng cũng không được.


Lương Tuyển luồn tay xuống dưới nắm chặt cột trụ xinh đẹp của y bắt đầu vuốt ve.

Kinh nghiệm dùng tay của hắn còn phong phú hơn dùng miệng nhiều, lúc này rất có kỹ xảo nhẹ nhàng nắm vuốt gân xanh trên Tiểu Trường An, chờ Lục Trường An kích động ưỡn hông thì lại vuốt đến gốc rễ, sau đó luồn xuống dưới bao bọc hai quả cầu mềm mại bắt đầu xoa nắn, Lục Trường An sảng khoái không ngừng rên rỉ, phía dưới bị Lương Tuyển chơi đùa vừa tê vừa căng, gần như sắp bắn ra.

Lục Trường An vùi đầu vào cổ Lương Tuyển, toàn thân run rẩy, y duỗi tay giật phắt đai lưng Lương Tuyển rồi run tay kéo vật to dài hùng vĩ kia của hắn đến giữa khe mông mình.

Trong cổ Lương Tuyển phát ra tiếng rên khàn khàn cực kỳ gợi cảm, hắn há miệng ngậm lấy vành tai trắng nõn của Lục Trường An mút thật mạnh: "Không được......!Bây giờ vẫn chưa được, ngươi sẽ bị thương."
Lục Trường An bất mãn cắn hắn một cái nhưng lại bị Lương Tuyển làm cho không ngừng rên rỉ "A ~ A, A ha ~"
Lục Trường An liên tục lắc hông qua lại, vật kia của Lương Tuyển bị y kẹp vào khe mông, chất lỏng trong suốt của hai người chảy xuống không ngừng, quy đầu to lớn sung mãn nhiều lần ma sát qua hậu đình trơn láng mẫn cảm của y.

Ngón chân Lục Trường An thít chặt, dương cụ cứng như sắt của Lương Tuyển đè vào đáy chậu trên hậu đình của y rồi dùng sức ma sát, Lục Trường An không ngừng rên rỉ thở dốc, y lắc đầu loạn xạ: "A ~ Ân a, ngươi sờ phía trên của ta nữa."
Lồng ngực y ưỡn cao, áo mỏng ướt đẫm dính sát vào người, hai điểm đỏ phía trên vểnh lên đứng thẳng, lúc nãy được Lương Tuyển ôm chặt đã bị mài đến cứng rắn.

Bàn tay to ấm áp của Lương Tuyển tiến vào nắm đầu v* Lục Trường An bắt đầu xoa nắn, Lục Trường An ngửa cổ ra sau, eo oằn xuống, sảng khoái rên một tiếng thật dài.

Lương Tuyển vén lên áo mỏng của y rồi vùi đầu ngậm hạt đậu đỏ, vươn đầu lưỡi thô nhám liếm lên, toàn thân Lục Trường An căng cứng trong nháy mắt, khoái cảm cực hạn lan từ chân lên đầu, y há miệng cắn một cái vào bả vai Lương Tuyển, phía dưới lại bắn ra lần nữa.

Sau khi Lục Trường An bắn xong lần thứ ba, vật bên dưới rốt cuộc cũng thỏa mãn xìu xuống, y há miệng thở hổn hển, thân thể vẫn không ngừng run rẩy.

Lương Tuyển xoay mặt y lại rồi nuốt hết tiếng thở dốc của Lục Trường An vào miệng mình, hắn dây dưa quấn lấy đầu lưỡi Lục Trường An, tỉ mỉ lưu lại dấu vết của mình trong miệng y như giống đực đánh dấu quyền sở hữu, khắc lên dấu ấn hoàn toàn thuộc về mình trong miệng Lục Trường An!
Lục Trường An kẹp đùi thít chặt mông, chậm chạp xoay tròn vật cứng như sắt nóng như lửa dưới mông y, giày vò nam nhân đến khi thở dốc nặng nề mới đẩy hắn ra rồi hả giận nói: "A ha, ngươi, ngươi tự xử đi."
Lương Tuyển: "......".